10
Chậm rãi ăn xong một bữa cơm, tâm trạng tôi đã khá lên không ít.
Vừa định lấy điện thoại ra để thanh toán thì đã bị Mễ Huệ nhanh tay ngăn lại và giành phần trước.
Tôi chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ.
Nhân tiện mở WeChat lên xem, liếc qua một cái thì thấy thông báo tin nhắn đã hơn 99+.
Nhóm gia đình là nơi có nhiều tin nhắn nhất.
Do dự một lát, tôi vẫn bấm vào xem thử, tràn ngập toàn là ghi âm giọng nói dài 60 giây.
Thẩm Xuyên: [Mẹ, tụi con đã về đến nhà rồi, mẹ đang ở đâu vậy??]
Thẩm Lệ Sơn: [Bà già này, có chuyện gì vậy? Tụi tôi lái xe ba tiếng về đến nhà, mệt rã rời rồi, còn bà thì ở nhà thảnh thơi, không nấu cơm, không dọn nhà, đồ dơ cũng không giặt.]
Thẩm Lệ Sơn: [Từng này tuổi rồi, sao còn nhỏ mọn thế? Nhìn thấy tin nhắn thì mau về nhà ngay!]
Thẩm Xuyên: [Mẹ, mẹ đang đùa con hả? Bạn con đều đến rồi mà mẹ lại chơi trò mất tích? Còn đồ ăn đâu? Cơm nước đâu? Sao chẳng có gì hết vậy?]
Ngay cả con dâu Đường Lộ cũng gửi mấy đoạn ghi âm.
[Mẹ, sao mẹ lại đình công vậy? Không phải vì chuyện hôm qua mà cố tình trút giận lên tụi con chứ?]
[Nếu mẹ thật sự không muốn giúp con giặt mấy bộ đồ đó, mẹ cứ nói thẳng, cần gì phải chơi tụi con một vố như vậy.]
Nhất Phiến Băng Tâm
[Bây giờ thành ra thế này, bao nhiêu bạn bè đều đang ở đây, mất mặt không phải là Thẩm Xuyên sao.]
Thẩm Xuyên: [Nhà cửa loạn như nồi cám! Đừng nói bạn bè con thấy ngại, ngay cả dì Nhã Bình đến chơi, nhìn thấy nhà cửa bừa bộn cũng không thể chịu nổi, thật là mất mặt muốn chết.]
Thẩm Xuyên: [Mẹ không cần về nữa đâu. Nhà như vậy không tiếp khách được, tụi con đưa bạn ra ngoài ăn rồi, mẹ khỏi phải lo.]
Thẩm Lệ Sơn: [Bà già này, chuyện đến xảy ra như vậy thì bà hài lòng rồi chứ? Tôi thật muốn xem bà còn định giở trò gì, đợi đến lúc làm cái nhà này tan nát mới thấy vui lòng sao?]
[…]
Tôi không thể nghe thêm được nữa.
Những đoạn ghi âm lạnh lẽo ấy, từng câu từng chữ chỉ khiến tôi càng thêm chắc chắn vào quyết định sẽ không quay về nữa.
Tôi cũng gửi một đoạn ghi âm vào nhóm gia đình.
[Tôi đã đi xa rồi, các người không cần tìm tôi nữa. Cái nhà này, tan thì tan thôi.]
Gửi xong, tôi lập tức rời khỏi nhóm gia đình.
11
Mễ Huệ thở dài, vỗ nhẹ vai tôi.
Ăn xong, cô ấy đưa tôi về nơi cô đang sống.
Căn nhà nhỏ có gác xép mà cô vừa quyết định mua hai năm trước.
Sân vườn không lớn, nhưng căn phòng chính sạch sẽ sáng sủa, sân thì đầy ắp những chậu sen đá khỏe mạnh,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!