Chương 4: (Vô Đề)

6

"Dì Dư à, gió lớn lắm, dì khoác tạm chiếc áo choàng này của con lên kẻo cảm lạnh.

"Mẹ chồng con tính tình hơi nhỏ nhen, mấy năm nay ba chồng cũng không biết bị bà ấy làm cho tức bao nhiêu lần rồi, dì cố gắng khuyên nhủ ông ấy một chút."

Giọng con dâu tôi – Đường Lộ – vang lên, kéo tôi ra khỏi mớ ký ức cũ.

Tôi giật mình hoàn hồn, lập tức bấm tắt cuộc gọi.

Thật nực cười.

Tôi sớm đã sống thành một trò cười, vậy mà đến tận bây giờ mới tỉnh ngộ.

Cũng may, trước khi xuống mồ, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Tắt máy xong, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

Quần áo cũ không cần nữa.

Những năm qua tôi lúc nào cũng tiết kiệm chuyện ăn mặc, Thẩm Lệ Sơn thì luôn chê tôi ăn mặc không ra dáng.

Tôi chỉ tùy tiện xếp vào vài bộ để thay, những thứ khác sau này đi mua mới cũng được.

Thứ coi như có chút giá trị duy nhất, chỉ còn lại ba món trang sức bằng vàng hồi cưới.

Chừng ấy năm qua, tôi chưa từng nỡ sắm thêm món nào mới.

Tôi cất gọn hết tất cả vào hành lý.

Quay đầu nhìn lại ngôi nhà này.

Tuy tôi không ra ngoài kiếm tiền, nhưng cả đời đã dốc hết sức mình để chăm lo vun vén.

Ngoại trừ hôm nay, ngôi nhà này lúc nào cũng sạch sẽ sáng sủa, gọn gàng ngăn nắp.

Con trai cũng đã lập gia đình, công việc ổn định, cuộc sống tạm gọi là viên mãn.

Thế nhưng trong căn nhà này, dường như chẳng có mấy thứ thật sự thuộc về tôi.

À, còn có…

Mấy chậu cây hoa tươi tốt trên ban công, là sở thích lớn nhất trong đời tôi.

Tôi chăm chút bao nhiêu năm, nhiều dây leo giờ đã bò lên tận tầng hai.

Tôi đi rồi, chắc chẳng ai chịu chăm sóc chúng nữa.

Thế nên tôi dứt khoát mang những chậu cây ấy, lần lượt tặng lại cho những người hàng xóm lâu nay vẫn thèm thuồng chúng.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi chỉ khẽ cười khổ mà giải thích:

"Chuẩn bị đi xa một chuyến, chắc mấy tháng mới về. Mọi người cũng biết nhà tôi mà, ngoài tôi ra thì chẳng ai thèm đụng vào mấy thứ này.

"Thà tặng cho người biết quý trọng còn hơn để chúng c.h.ế. t dần."

Mấy người hàng xóm mừng rỡ, cam đoan sẽ chăm sóc thật tốt.

Xử lý xong hết mọi thứ, thật ra trong lòng tôi vẫn có chút hoang mang, không biết nên đi đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!