Chương 3: (Vô Đề)

Cô ta nhìn thấy tôi thì khựng lại trong chốc lát, rồi lập tức đón tiếp như thể là… nữ chủ nhân.

"Chị là chị Tầm Phương phải không? Kỹ sư Thẩm ra công trường kiểm tra rồi, nếu chị báo trước là đến thì chắc ảnh đã ở lại trễ chút.

"Đây là Tiểu Xuyên hả? Lớn vậy rồi à, giống anh Lệ Sơn như đúc luôn đó."

Tôi như hóa đá, đầu óc trống rỗng.

Nhìn căn phòng container chật chội trong công trường — vậy mà lại được người ta dọn dẹp sạch sẽ không tì vết.

Trên giường có hai cái gối, chăn được gấp ngay ngắn.

Cái bàn nhỏ bên cạnh còn có bếp gas mini, nồi niêu xoong chảo đủ cả.

Thậm chí, trên bàn làm việc cạnh cửa sổ còn có mấy chậu cúc nhỏ đang nở rộ rực rỡ.

Mọi thứ… đều được chăm chút tỉ mỉ.

Thẩm Lệ Sơn là người quen sống cẩu thả, chưa bao giờ gấp chăn, cũng không biết nấu ăn, càng ghét mấy thứ như trồng hoa chăm cỏ.

Hoa trong nhà dù có héo rũ ngay trước mắt, anh ta cũng chẳng bao giờ buồn tưới lấy một giọt nước.

Nhìn chiếc váy ngủ hai dây mỏng tang của phụ nữ treo trên giá, tôi thực sự không thể nào ngồi yên thêm được nữa, liền kéo Tiểu Xuyên bỏ chạy trong hoảng loạn.

Tôi không dám tưởng tượng.

Cũng không muốn tin vào những gì mình vừa thấy.

Những năm qua, Thẩm Lệ Sơn và cô ta… rốt cuộc đã sống với nhau dưới hình thức gì ở nơi này?

Bảo sao.

Suốt đoạn đường tới đây, ánh mắt người khác nhìn tôi đều mang theo chút kỳ lạ.

Tôi vừa khóc vừa bỏ chạy, nghĩ mãi vẫn không thể chấp nhận nổi.

Lại kéo theo Thẩm Xuyên đến thẳng văn phòng giám đốc dự án nơi Thẩm Lệ Sơn công tác.

Từ nhỏ ba mẹ đã nói tôi tính cách quá hiền lành, chậm chạp, không bướng bỉnh như anh chị, cũng không biết làm nũng như em út — sau này thể nào cũng chịu nhiều thiệt thòi.

Gặp phải chuyện như vậy, tôi chẳng nói được đạo lý gì to tát, chỉ biết ngồi trên ghế sô pha trong phòng giám đốc mà òa khóc không ngừng.

Thẩm Xuyên còn nhỏ, ngơ ngác không biết làm sao, chỉ đành ngồi bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn vị giám đốc.

Hôm đó, Thẩm Lệ Sơn rất nhanh bị gọi từ công trường về.

Vừa thấy hai mẹ con tôi, anh ta đã nổi trận lôi đình.

"Nhậm Tầm Phương, cô dám dắt theo con đến kiểm tra tôi à?

"Có chuyện gì thì không thể đợi về nhà đóng cửa mà nói sao? Nhất định phải đến tận đây làm mất mặt tôi, gây chuyện ầm ĩ không vãn hồi được cô mới hài lòng đúng không?

"Cô không ở công trường, Nhã Bình tốt bụng chăm sóc tôi chút thì có gì sai?

"Tháng nào tôi chẳng chuyển tiền đầy đủ vào thẻ cho cô? Hồi xưa điều kiện khổ, nam nữ cùng ở tập thể cũng là chuyện thường, tôi cũng đâu có không về nhà, sống như vậy thì có gì to tát chứ?!"

Tôi bị tiếng quát của anh ta làm cho choáng váng, đứng hình tại chỗ.

Lúc đó, giám đốc dự án đành phải đứng ra hòa giải:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!