Cả nhà cùng nhau tự lái xe đi du lịch, trên đường về lại quên tôi ở nơi cắm trại.
Không một ai nhớ rằng, tôi vẫn đang ở sâu trong rừng tìm món đồ chơi bị rơi của cháu trai.
Trời bắt đầu đổ mưa to, mà điện thoại lại không mang theo bên mình.
Tôi đi đến mức bàn chân rộp lên, rách nát, mới tìm được một nhà dân để tạm lánh mưa.
Khi liên lạc được với chồng mình, thứ tôi nghe được từ ống nghe không phải là sự lo lắng, mà là cơn giận không thể kìm nén.
"Già đầu rồi, còn chơi đến mức quên cả thời gian, đáng đời!"
Con trai thì vừa chơi game, vừa phụ họa trách móc:
"Mẹ, con lái xe cả ngày mệt muốn chết, mẹ cứ tạm ở lại làng một đêm đi, sáng mai bắt xe khách về."
Trong nền âm thanh phía sau, lờ mờ truyền đến tiếng con dâu bực bội càu nhàu.
"Ngày mai còn phải đưa con đi biển chơi nữa, chúng ta không rảnh chờ bà ấy đâu."
Ngàn lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng lại âm thầm nuốt xuống.
1
Khi tôi hấp tấp từ trong rừng rậm chạy về khu cắm trại, trên bãi cỏ đã chẳng còn một ai.
Tấm khăn picnic, lều trại, cả chiếc xe của gia đình, tất cả đều biến mất.
Trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi hoảng loạn.
Hỏng rồi, chẳng lẽ họ quên rằng tôi chưa lên xe?
Điện thoại để quên trong xe, tôi chỉ có thể lo lắng đi khắp nơi tìm người gọi.
Nhưng suốt một hồi lâu, cũng chẳng có ai hồi đáp.
Tôi không ngừng tự an ủi bản thân, có lẽ người nhà chỉ vô tình để quên tôi ở nơi núi rừng hoang vu này.
Biết đâu cháu trai đòi đi loanh quanh gần đây, một lát nữa mọi người sẽ quay lại đón tôi.
Thế nhưng tôi chờ đến khi trời tối sầm.
Chờ đến khi từng hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi.
Vẫn chẳng thấy bóng dáng một ai.
Tôi ôm quả bóng cao su vất vả nhặt lại từ trong rừng rậm, ngơ ngác đứng giữa cơn mưa.
Trước đấy, con trai tôi đá một cú rõ mạnh, làm quả bóng yêu thích nhất của cháu trai bay thẳng vào trong rừng.
Cháu không chịu được, vừa khóc vừa la hét đòi phải lấy lại bằng được.
Chồng tôi thì đang câu cá, không rảnh rỗi để đi tìm.
Con trai lại chẳng kiên nhẫn, nói mua quả khác là được rồi.
Con dâu còn đang xem phim ngắn trên điện thoại, đúng lúc đến đoạn gay cấn.
Thấy cháu trai khóc đến mức gần như không thở nổi, ai cũng mất kiên nhẫn, liền bảo tôi mau đi tìm quả bóng về cho nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!