Cả căn phòng im lặng như tờ.
Không biết trôi qua bao lâu, dưới ánh mắt đầy sợ hãi, cả người run rẩy sắc mặt trắng tái không dám hé răng của Thẩm Tư Nguyên, Nguyên Mục Châu mặt mày rét lạnh đứng dậy.
Lúc này, ánh mắt gã lạnh lẽo cùng cực nhìn Thẩm Tư Nguyên, trầm giọng nói: "Chuyện về Hồn Đăng, ta sẽ giải quyết, từ hôm nay, đệ cứ tạm thời ở lại Kiếm Tông."
Nói xong, Nguyên Mục Châu xoay người, phất tay áo rời đi trong ánh mắt hết sức ngạc nhiên và không thể tin nổi của Thẩm Tư Nguyên.
Thẩm Tư Nguyên nhìn theo bóng lưng tự dưng trở nên giá lạnh của Nguyên Mục Châu, trong lòng cậu ta tràn đầy nghi ngờ, có chút nhịn không được muốn đuổi theo, nhưng lại sợ sẽ gây phiền phức cho Nguyên Mục Châu.
Nguyên Mục Châu tin rồi sao?
Tại sao huynh ấy lại dễ dàng tin như vậy?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Nguyên Mục Châu, lại không có vẻ đau lòng vì cậu ta như trước đây...
Thẩm Tư Nguyên bối rối, không thể lý giải được hành động trái ngược của Nguyên Mục Châu.
Nhưng cuối cùng, cậu ta đã có thể ở lại rồi.
Chí ít, Nguyên Mục Châu chắc hẳn sẽ không đối xử cậu ta giống như Thẩm Độ...
Thẩm Tư Nguyên trầm mặc một lúc, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an nhưng cậu ta vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Nguyên Mục Châu rời khỏi Lăng Vân Phong, biết được Vân Tố Y đang ở đâu từ đệ tử ngoại môn, gã liền đi thẳng đến đó.
Trùng hợp làm sao, khi Nguyên Mục Châu tìm đến trước đình thủy tạ nơi Vân Tố Y đang ở, Vân Tố Y đang ngồi trò chuyện với một vài nữ tu và Tông chủ phu nhân của các tông phái khác trong hành lang.
Đúng lúc những người đó đang nói về Thẩm Quân Ngọc.
Nguyên Mục Châu im hơi lặng tiếng dừng bước.
"Vân đạo hữu, mấy ngày nay có tin đồn từ Ma Vực, nói là trưởng tử Thẩm Quân Ngọc của bà thực ra là nội gián Ma Tôn cài cắm ở Nhân tộc. Thảo nào lúc trước nó lại cướp nhiều kho báu của các tông phái trong bí cảnh, hóa ra là bị đoạt xá, thật tội nghiệp."
Vân Tố Y lộ ra vẻ mặt khó xử, đáp lại qua loa.
Một nữ tu khác cất giọng khinh bỉ: "Chẳng phải Thẩm Tông chủ cái gì cũng bói ra được sao? Lẽ nào ngay cả chuyện con trai nhà mình bị đoạt xá cũng không nhìn ra được? Ta thì nghĩ, có khi bản thân Thiếu tông chủ đã bị dụ dỗ, một mình độc chiếm kho báu bí cảnh, lại còn âm thầm cấu kết với Ma Tôn, giao dịch này hấp dẫn quá mà."
"Nếu nói như vậy, Ngọc Hoành Tông cũng không sạch sẽ gì, Vân đạo hữu, bà không dễ dàng gì đến đây một chuyến, cũng nên cho chúng ta một lời giải thích đi. Rốt cuộc bà có biết con trai bà làm những chuyện đó vì mục đích gì không?"
Vân Tố Y nghe những lời chế nhạo của các nữ tu, trong lòng càng tin vào lời Thẩm Độ nói về Thẩm Quân Ngọc là "Thiên sát cô tinh", có mệnh cách khắc người thân họ hàng.
Bà ta nghiến răng, kiên quyết nói: "Lúc trước ta đã nói rồi, nó là Thiên sát cô tinh, chỉ vì phu quân ta nhân từ, không đành lòng vứt bỏ nó. Ngọc Hoành Tông đã sớm cắt đứt quan hệ với nó, những chuyện nó làm không liên quan gì đến bọn ta cả."
"Nhảm nhí!"
Giọng nói lạnh lùng của Nguyên Mục Châu đột nhiên vang lên, khiến cho không gian vốn rất ồn ào trong đình thủy tạ lập tức im bặt.
Các nữ tu vội vàng đứng dậy.
Nguyên Mục Châu bước ra từ hành lang bên cạnh đình thủy tạ: "Bọn Ma tộc hèn hạ luôn thích bịa chuyện, chư vị đạo hữu chưa xác minh rõ ràng đã vội chỉ trích vị hôn phu của ta, có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Xin chư vị cẩn trọng lời nói."
Bất chợt, từ trong đám đông có người lầm bầm: "Đúng là một kẻ si tình, như thế rồi còn bảo vệ..."
Nguyên Mục Châu lạnh nhạt đáp lại: "Ngươi vừa nói gì?"
Lúc này, không gian rộng lớn trong đình thủy tạ hoàn toàn lặng ngắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!