Chương 23: (Vô Đề)

Sau một hồi quan sát thay vì vội vàng tiếp cận, tôi nhận ra Eldritch rõ ràng đang tránh mặt mình. Hắn liên tục liếc về phía tôi rồi đổi hướng, hành động này khá lộ liễu.

"Ma pháp sao…?"

Hoặc là hắn đang sử dụng một loại ma pháp cấp cao có thể nhìn thấu thuốc biến hình của tôi, hoặc là hắn sở hữu một vật phẩm ma thuật có chức năng tương tự. Chắc chắn là một trong hai, nếu không thì chẳng có lý do gì hắn phải tránh mặt tôi đến mức đó.

"Muốn tôi kể cho cậu nghe về Thầy Eldritch không?"

Người đàn ông bị tôi giữ lại đột nhiên lên tiếng.

"Đổi lại việc cho cậu biết ông ta là người thế nào…"

"…Tôi sẽ chọn giúp ngài một món đồ tốt."

Người đàn ông gật đầu trước lời đề nghị của tôi.

Thực ra, hầu hết thông tin mà gã này đưa ra đều vô dụng. Toàn là những thông tin bề ngoài, kiểu như ông ta trông ra sao, mà đó hoàn toàn có thể chỉ là một lớp vỏ bọc.

"Không giỏi nhìn người chút nào…"

Cùng lắm cũng chỉ moi được thông tin đến mức đó.

Tôi giới thiệu cho người đàn ông một vật phẩm trong số những món đồ được trưng bày, một thứ do tín đồ Ngoại Thần tạo ra để điều khiển Kỳ tích.

"Người bán nói đây là vòng tay mang Kỳ tích của Ngoại Thần mà?"

"Chỉ là nhầm lẫn thôi. Đó là vòng tay làm bằng da của một chủng tộc có thờ phụng Ngoại Thần, nên nó chỉ ám một chút khí tức của Ngài ấy thôi."

Thêm nữa, hiệu quả của chiếc vòng là tăng cường thể lực và giúp quên đi mệt mỏi. Người đeo có thể không ngủ nhiều ngày liền mà chẳng thấy mệt, nhưng ngược lại, sẽ có nguy cơ chết vì kiệt sức mà không hề hay biết.

"Mà sao vật phẩm nào ở đây cũng tệ thế này? Kinh điển cũng không có lấy một cuốn."

Trong lúc tôi còn đang thắc mắc, tôi quay đầu lại và phát hiện một cánh cửa sang trọng có hai kỵ sĩ đứng canh gác.

"... Kia là gì?"

"Lối vào phòng đấu giá."

Thì ra là vậy, xem ra những vật phẩm giá trị đều được đem ra đấu giá ở đó.

"Khoan đã… Vậy thì mình có thể tận dụng chuyện này."

Sau khi liên tục quan sát Eldritch, tôi đã đặt ra một giả thuyết về hắn. Nếu giả thuyết đó đúng, Eldritch chắc chắn sẽ mắc vào cái bẫy này.

"Bây giờ vẫn có thể đưa đồ lên sàn đấu giá chứ?"

"Nếu không phải là món đồ tầm thường thì khó lắm. Hay là cậu có thứ gì đó ra trò à?"

Khi tôi dùng xúc tu của áo choàng thay vì tay để lấy ra một cuộn giấy từ trong túi, người đàn ông giật mình liếc nhìn. Tôi viết vài chữ lên cuộn giấy rồi đưa cho hắn.

"Ngài đưa thứ này lên sàn đấu giá giúp tôi."

"Đã muộn thế này rồi nên chắc là khó…"

"Vậy thì ngài phải làm cho được. Đừng quên ngài đang ở vị thế phải phục vụ tôi."

Người đàn ông có lẽ đã nhớ đến lũ nhện, hắn cúi gằm mặt xuống rồi hít một hơi thật sâu.

Trong lúc hắn làm theo lời tôi, tôi tiếp tục quan sát Eldritch. Vì mải mê giữ khoảng cách tối đa với tôi, hắn không hề nhận ra điều gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!