Thuật biến hình giải trừ, tôi trở lại với mái tóc đỏ và cơ thể nam giới của mình.
"Nói một cách chính xác thì đây cũng không phải là dáng vẻ ban đầu của mình."
Khó mà phủ nhận rằng vẻ ngoài điển trai của Ethnos hiện tại tốt hơn nhiều so với vẻ hốc hác vì kiệt sức trước kia.
Thật lòng mà nói, buồn thay, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhớ nhung khuôn mặt cũ của mình.
Nếu có gì không hài lòng với dáng vẻ hiện tại, thì đó là mái tóc đỏ nổi bật và cánh tay đã bị cắt đứt của tôi.
Chiều cao bây giờ dường như cũng cao hơn lúc trước.
"Và giờ phải giải quyết cả cánh tay này nữa."
Việc này đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Không, là một hòn đá nhắm đến không biết bao nhiêu con thỏ, rất nhiều thứ phụ thuộc vào nó.
"Tiêu diệt những kẻ nguy hiểm. Kiểm tra kỹ năng diễn xuất của mình. Kiểm tra hiệu năng của áo choàng. Yêu cầu sản phẩm phụ vô định hình tái tạo cánh tay. Và thu về vật tế bằng cách hiến tế người sống."
Trừ việc phải hiến tế và giết người, thì cũng khá hời.
"Nói chuyện giết người để hiến tế mà lại thấy hời… Lạnh lùng cũng có mức độ thôi chứ."
Tôi thở dài và sắp xếp lại suy nghĩ. Lạnh lùng thì tốt, nhưng mất đi nhân tính thì không được.
Vững tâm lại, hít thở đều.
"Con thực hiện hành vi bội đức vì Người. Xin nguyện chìm trong Ô Trược để lắng nghe giọng nói vĩ đại..."
Một sự tĩnh lặng kỳ lạ kéo dài.
Đất bùn sủi bọt và biến thành chất lỏng bẩn thỉu, bọn sơn tặc bắt đầu chìm xuống khi vẫn còn sống.
Dù cố gắng nhắm mắt và phớt lờ những tiếng la hét và vùng vẫy tuyệt vọng, âm thanh khủng khiếp đó như thể để lại vết sẹo trong linh hồn tôi.
"Tổn thương tinh thần thì……."
Tôi nhìn xuống mu bàn tay mình.
Chắc chắn đã bị tổn thương tinh thần, nhưng xúc xắc không lăn.
"Thật tùy tiện. Lúc thì được, lúc thì không. Giá mà biết được tiêu chuẩn chính xác."
Cố tình chuyển sự chú ý khỏi nghi lễ tàn khốc, tôi suy nghĩ xem làm thế nào để điều khiển được viên xúc xắc này.
Nhưng suy nghĩ đó không kéo dài bao lâu thì bị một giọng nói nào đó ngắt quãng.
"Chà chà."
"Không phải là sản phẩm phụ vô định hình?"
Quay đầu lại, nơi bọn sơn tặc từng ở đã biến thành một vũng bùn đen.
Những cánh tay thò ra, xoắn vặn một cách kỳ dị, chất lỏng đen kịt chảy ra khắp nơi.
"……Ngài là?"
Giữa vũng bùn đó, một người đàn ông nào đó đang đứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!