Chương 7: (Vô Đề)

Tống Mộ Phương đi nhanh cả một đường, rốt cuộc cũng bước vào lớp trước Cảnh Chiêu một bước.

Sau khi vào lớp, khóe môi Tống Mộ Phương nhếch lên, như thể muốn chứng minh điều gì đó, cậu ngoái đầu lại, nhìn Cảnh Chiêu bước vào lớp bằng ánh mắt khiêu khích.

Thấy không, tớ nhanh hơn cậu, tớ mạnh hơn cậu.

Tống Mộ Phương đã chịu thất bại thảm hại trước Cảnh Chiêu trong tiết thể dục nên nóng lòng muốn tìm cảm giác tổn tại thông qua mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể này.

Cậu không nhìn thấy, sau khi cậu quay đầu về, Cảnh Chiêu phía sau đã cong khóe miệng, cười một tiếng rất khẽ.

Tống Mộ Phương ném bóng cả tiết thể dục rồi lại hơn thua so đi đường với Cảnh Chiêu, khi ngồi về chỗ thì nụ cười trên mặt không còn giữ được nữa. Đập nhẹ vào chân ở góc Cảnh Chiêu không nhìn thấy để giảm bớt cơn đau nhức.

Đang đấm chân, một tờ giấy gấp thành hình vuông nhỏ bị đẩy đến trước bàn cậu.

Tống Mộ Phương quay đầu nhìn Lục Tư đã truyền giấy cho mình, dùng ánh mắt hỏi cậu ta: Gì vậy?

Lục Tư không trả lời, nhìn tờ giấy ý bảo Tống Mộ Phương xem đi.

Vì thế, Tống Mộ Phương cúi đầu, mở tờ giấy bị gấp thành hình vuông, trên tờ giấy có viết chữ.

"Hình như cậu để ý đến Cảnh Chiêu lắm nhỉ?"

Tống Mộ Phương nhanh tay viết câu trả lời: "Có à?"

Lục Tư nhìn lướt qua câu trả lời, gật đầu, khẳng định cho câu hỏi của cậu.

[Hai mười một, Lục Tư phát hiện ra tôi cố tình nhắm vào Cảnh Chiêu rồi, làm sao đây?]Tống Mộ Phương quen thói tìm lời khuyên từ 1111 có kinh nghiệm khá phong phú trong đầu.

1111 bình tĩnh đáp:[Cậu vốn là nhân vật phản diện độc ác, chẳng phải bị người ta phát hiện đang nhắm vào nam chính là chuyện bình thường sao?]

Tống Mộ Phương nghĩ đi nghĩ lại, không sao cãi được, bị hai mười một thuyết phục một cách dễ dàng. Vậy là cậu bình thản để lại một câu trên giấy: "Bị cậu phát hiện rồi, Đúng là tớ thấy hơi ngứa mắt Cảnh Chiêu, cho nên mới hay nhắm vào cậu ta."

Nhận được tờ giấy Tống Mộ Phương truyền qua, Lục Tư khẽ nhíu mày.

Trước tiết tự học buổi tối.

Tống Mộ Phương lấy điện thoại ra xem giờ, mới phát hiện đã nhận được tin nhắn từ hai tiếng trước.

Nhưng bởi vì Tống Mộ Phương đã chỉnh sang chế độ im lặng, hơn nữa không có sở thích vọc điện thoại nên tới giờ mới thấy tin nhắn.

Tin nhắn do mẹ Tống gửi đến, Tống Mộ Phương ấn mở.

Mẫu hậu đại nhân: Mộ Mộ, mẹ và ba con đi du lịch về rồi, mua nhiều quà cho con lắm, nhớ về nhà sớm nha.

Tống Mộ Phương gửi về một chữ "Dạ", cất điện thoại vào hộc bàn lần nữa, lòng lại thấy thấp thỏm không yên.

Trong khoảng thời gian này, ba mẹ của nguyên chủ đã đi du lịch nhân dịp kỷ niệm ngày cưới.

Mấy bữa Tống Mộ Phương xuyên tới vẫn chưa gặp tận mắt ba mẹ nguyên chủ, chỉ trò chuyện qua video call vài lần.

Tống Mộ Phương hơi lo lắng:[Hai mười một, liệu ba mẹ của Tống Mộ Phương có phát hiện con trai của họ đã bị thay thế rồi không?]

Lời hệ thống nói kế tiếp nhanh chóng đánh tan nỗi băn khoăn của Tống Mộ Phương.

[Yên tâm đi, sẽ không ai phát hiện điều kỳ lạ. Dưới sự ảnh hưởng của cốt truyện, sau khi cậu xuyên tới thì tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn là dáng vẻ thế này.]

[Vậy thì tốt rồi.]Tống Mộ Phương thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm cũng trở nên thư thái hơn.

Chuyện cậu sợ nhất là ba mẹ nguyên chủ phát hiện ra điều không ổn, dẫn cậu đi uống nước bùa hoặc làm nghi lễ thầy cùng gì đó, nghiêm trọng xíu nữa thì dẫn cậu đến viện nghiên cứu làm thí nghiệm luôn. Giờ nghe hệ thống giải thích mới yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!