Chương 50: (Vô Đề)

Tống Mộ Phương đang ngắm nghía người gỗ trong tay, nghe Cảnh Chiêu nói câu đó, cậu dừng tay lại. Mặt cậu đỏ bừng nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, còn ngọt hơn cả mật ong ngon nhất thế giới. Cơn ghen tuông vi diệu ban đầu cũng tan thành mây khói.

Phải thừa nhận rằng cậu rất hưởng thụ mấy lời ngon tiếng ngọt này nọ đó của Cảnh Chiêu. Dù sao thì làm gì có ai không thích nghe lời êm tai đâu?

Hệ thống trong đầu nhịn hết nổi, không cầm lòng được tặc lười cảm thán:[Chậc chậc, cái mùi chua lè của tình yêu.]

[Cậu ganh tị chứ gì!]Tâm trạng của Tống Mộ Phương rất vui, không để bụng mấy lời lảm nhảm dài dòng của hệ thống 1111 trong đầu.

"Cậu đeo nhẫn cho tớ đi." Tống Mộ Phương rất chú trọng cảm giác nghi thức, đưa lại chiếc nhẫn cho Cảnh Chiêu.

Cảnh Chiêu nhận lấy, cúi đầu nhìn chăm chú vào Tống Mộ Phương hai giây, vừa nghiêm túc vừa thành kính đeo vào ngón giữa bên tay trái của cậu——Nhẫn đeo ở ngón giữa mang ý nghĩa là đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Kích thước của chiếc nhẫn trắng bạc vừa khít với ngón tay của Tống Mộ Phương. Thêm một chút sẽ rộng, bớt đi một chút sẽ chật. Không biết Cảnh Chiêu đã đo ngón tay của cậu từ lúc nào.

Tống Mộ Phương mím môi cười khẽ, quơ bàn tay đeo nhẫn trước mắt Cảnh Chiêu, hỏi: "Đẹp không?"

Con người của Cảnh Chiêu khóa trên tay Tống Mộ Phương: "Đẹp lắm."

Ngón tay của Tống Mộ Phương thon dài rất đẹp, móng tay được cắt gọn, là kiểu rất hợp đeo nhẫn, nhất là chiếc nhẫn mà anh tặng cho.

"Tớ cũng thấy đẹp." Tống Mộ Phương nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại buông tiếng thở dài: Nhưng đeo chiếc nhẫn này ra ngoài thì gây chú ý quá."

Tống Mộ Phương không có cái gan đeo nhẫn trước mặt mẹ cậu hay ở trong trường.

Cảnh Chiêu đã trù tính từ trước cho việc này, anh lấy một sợi dây chuyền bạc từ miếng xốp lót trong chiếc hộp: "Ngày thường có thể tròng vào dây chuyền, làm vòng cổ."

Đeo trên cổ thì sẽ không bắt mắt đến vậy. Dù cho có bị người ta phát hiện cậu đeo vòng cổ thì chỉ cần không trông thấy chiếc nhẫn thì cũng sẽ không liên tưởng quá nhiều.

Tống Mộ Phương cong mắt, nhận lấy chiếc hộp và dây chuyền từ tay Cảnh Chiêu: "Cậu thông minh thật đấy. Nhưng để tớ đeo nhẫn thêm một lúc nữa đã."

Nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Lúc tớ về nhớ nhắc tớ tháo nhẫn ra đó."

"Được." Cảnh Chiêu đồng ý.

"Tớ rất thích quà cậu tặng." Tống Mộ Phương cất kỹ quà Cảnh Chiêu tặng, miệng vẫn không chịu thua: "Nhưng lúc đó tớ không có ghen."

"Được rồi, cậu không có ghen." Cảnh Chiêu mỉm cười.

Quen biết Tống Mộ Phương bao lâu nay, Cảnh Chiêu thừa biết bạn trai nhỏ của mình cứng miệng cỡ nào, đương nhiên sẽ không để ý việc cậu nhất thời mạnh miệng.

"Được rồi, tụi mình học bài thôi. Không phải cậu nói sẽ bổ túc vật lý cho tớ à?"

"Ừ." Cảnh Chiêu gật đầu.

Cẩn thận cầm tượng người gỗ Cảnh Chiêu tặng, Tống Mộ Phương đi theo sau anh đi về hướng phòng ngủ. Thỉnh thoảng cậu lại cúi đầu nhìn người gỗ trong tay, ngón tay chọc chọc đôi mắt, chiếc mũi của tượng gỗ, vui mừng khôn xiết.

Môn vật lý của Tống Mộ Phương không ổn xíu nào, dù là trước hay sau khi xuyên đến đây.

Cậu cũng thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng mấy môn khác không dám gáy lần nào cũng đạt điểm tối đa, nhưng đạt trên 85 thì không hề khó. Nhưng cứ hễ đụng tới vật lý thì dường như chỉ số thông minh của cậu tụt xuống dưới mức trung bình, ngay cả trên trung bình thôi cũng trở thành một vấn đề. Điều này khiến Tống Mộ Phương phải hoài nghi nhân sinh.

Hôm nay trọng tâm ôn tập của cậu là cơ học. Ban nãy đã làm hai trang sách bài tập trong thư viện, nhưng vẫn có vài câu hỏi dù cho đã nhìn đáp án vẫn thấy khó hiểu.

Cảnh Chiêu xem vài câu Tống Mộ Phương làm sai, giải thích từng câu một dựa trên kiến thức trong sách.

Sau khi được Cảnh Chiêu giải thích tại sao lại giải sai một lượt, Tống Mộ Phương bỗng hiểu được những khúc mắc trước đó.

Chắc rằng Tống Mộ Phương đã nghe hiểu, Cảnh Chiêu lại tìm vài câu tương tự câu cậu đã giải sai trên mạng, chép về cho cậu giải lần nữa.

Tống Mộ Phương nhìn những câu Cảnh Chiêu đã chép về: "Tớ có cảm giác mình biết làm hết mấy câu này. Nếu tớ làm đúng hết thì cậu tính khen thưởng tớ như thế nào?" Ánh mắt cậu lóe lên, ranh ma hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!