Chương 5: (Vô Đề)

Tiết thể dục của lớp Tống Mộ Phương khá dễ thở, chỉ cần vượt qua bài đánh giá cuối kỳ là đạt, trong tiết bình thường kỷ luật rất lỏng lẻo.

Trong tiết thể dục hôm nay, học sinh được yêu cầu chạy ba vòng quanh sân chạy như mọi khi. Sau đó, giáo viên thể dục cho các học sinh tự do chơi bóng rổ hoặc bóng chuyển, bản thân thì đi trước.

Đợi giáo viên thể dục đi xa, Lý Bất Ngôn đập nhẹ vào quả bóng rổ, dùng cổ tay vớt bóng lên, hét lớn: "Có ai muốn chơi bóng rổ không?"

"Có!" Trong đám người có người đáp lời ngay.

Lý Bất Ngôn giữ quả bóng trong tay, cười tủm tỉm nhìn về phía Tống Mộ Phương: "Tống Mộ Phương, cậu chơi bóng rổ không?"

Đúng lúc Tống Mộ Phương đang định ném quả ba điểm, đáng tiếc quả bóng không vào rổ mà trượt ra khỏi mép rổ.

Cậu chạy lên hai bước nhặt quả bóng rổ đã lăn xa, quay đầu trả lời câu hỏi của Lý Bất Ngôn: "Tớ chơi dở lắm, sẽ ngáng chân các cậu đấy, vẫn nên thôi đi."

"Không sao, trình bóng rổ của tôi cũng chẳng ra gì, không ai chê bai cậu đâu." Lý Bất Ngôn nhiệt tình rủ rê.

Tống Mộ Phương cúi đầu nhìn quả bóng rổ trong tay, nghĩ đến trình độ của mình, lắc đầu: "Thôi, đợi khi nào khả năng chơi của tớ đạt đến mức có thể nhìn nổi thì về sau sẽ tham gia."

"Được rồi." Lý Bất Ngôn cũng biết không thể ép buộc, thấy bên kia đã chia đội xong, đang réo tên cậu ta, nói một tiếng "Tôi đi trước" với Tống Mộ Phương rồi chạy về phía sân bóng trống đằng kia.

Bên kia nhanh chóng bắt đầu vào trận.

Tống Mộ Phương nghe tiếng bóng rổ đập xuống rồi bật nảy lên, không nhịn được quay đầu nhìn sang.

Đám con trai trên sân bóng đang chạy nhanh tranh bóng, mỗi một bước chạy, mỗi một động tác đều tràn ngập sức sống tuổi trẻ.

Lòng Tống Mộ Phương thấy hơi hâm mộ.

Cơ thể trước khi xuyên đến của cậu có một trái tim yếu ớt, chạy vài bước đã không thở nổi.

Mẹ Tống sợ cậu gặp sự, không cho cậu ra ngoài chơi bóng rổ với người ta, chỉ lắp cho cậu một bảng bóng rổ trong khu vườn nhỏ trước nhà, để khi Tống Mộ Phương chán có thể chơi bóng.

Tuy nhiên, có một sự khác biệt to lớn giữa chơi bóng một mình và chơi bóng trên sân cùng những người người khác.

Cho đến hiện tại, Tống Mộ Phương vẫn không giỏi rê bóng, đây cũng là lý do chính khiến cậu không dám gia nhập với bọn Lý Bất Ngôn.

Mím môi, Tống Mộ Phương thu hồi tầm mắt.

Cậu cúi đầu ôm bóng rổ đi xa chút, tìm một bảng bóng rổ không ai sử dụng, bắt đầu đập bóng tập ném và rê bóng lần nữa.

Tống Mộ Phương rê bóng chẳng ra sao, nhưng tỷ lệ ném trúng quả ba điểm thì khá tốt, mười quả miễn cưỡng ném vào năm sáu trái gì đó.

Trời nóng nực, Tống Mộ Phương ném liên tiếp hai mươi, ba mươi quả, nhặt bóng hơn mười lần, lúc chạy tới chạy lui đổ kha khá mồ hồi, phần áo sau lưng ướt một mảng nhỏ.

Gương mặt trắng như sứ ửng đỏ, trên trán cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Một tiếng "kuang", bóng lại lăn từ khung rổ rơi xuống mặt đất.

Lần này Tống Mộ Phương không vội chạy đi nhặt bóng, đứng tại chỗ, vén áo lên lau qua loa mồ hôi trên trán, để lộ một phần eo trắng nõn, thon thả.

Thả áo xuống, Tống Mộ Phương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về hướng bóng đã lăn đi, định tìm lại quả bóng.

Quả bóng rổ màu nâu lăn đi hơi xa, nắm trên mặt đất cách đó gần mười mét.

Mà không biết nam chính Cảnh Chiêu đã đến từ khi nào, đứng cách quả bóng của cậu chỉ hơn hai thước.

Tống Mộ Phương hoảng sợ, cuống quít hỏi trong lòng:[Hai mười một, cơ chế nhắc nhở khoảng cách của cậu có cần cải thiện xíu không? Nam chính đã tới nơi rồi mà chẳng có tiếng nhắc nhở.]

[Nam chính vẫn luôn ở trong phạm vi 20 mét, đâu có đi vào phạm vi 5 mét, không kích hoạt chế độ cảnh báo tự động thì tôi có thể làm được gì đâu, tôi cũng đâu thể canh chừng cậu ta mãi được.]Ngữ điệu của hệ thống còn rất tủi thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!