Chương 49: (Vô Đề)

Thời tiết chủ nhật hôm nay rất đẹp, trời trong xanh, những đám mây trắng treo trên nền trời xanh cuối chân trời.

Tâm trạng của Tống Mộ Phương cũng rất vui. Kể từ lúc thức dậy vào sáng sớm thì nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

Mẹ Tống thấy bé con ngoan ngoãn nhà mình vui vẻ như vậy, lòng thấy hơi buồn cười, lúc Tống Mộ Phương ra ngoài không quên dặn dò: "Mộ Mộ, đi thư viện nhớ học hành chăm chỉ đó."

Tống Mộ Phương dừng bước chân sắp bước ra khỏi cửa nhà, nụ cười trên môi biến mất, quay phắt lại, hơi chột dạ gật đầu đồng ý với mẹ Tống.

Đáng tiếc rằng mẹ Tống không nhận ra vẻ chột dạ của Tống Mộ Phương, cười tủm tỉm nhìn theo Tống Mộ Phương ra ngoài, còn không quên gọi điện thoại cho vài người bạn thân, khoe khoang bé con ngoan ngoãn nhà bà hiếu học bớt phải lo, cuối tuần còn chạy đi thư viện để học.

Nhưng Tống Mộ Phương rất chột dạ, cậu đi thư viện thật không phải xạo, nhưng mà thực ra đi thư viện chỉ là một cái cớ mà thôi, mục đích thực sự là muốn đi hẹn hò với Cảnh Chiêu.

Ít nhất là trong lòng Tống Mộ Phương tự hiểu vậy. Tối qua Cảnh Chiêu đã gọi điện ngượng ngập rủ cậu cuối tuần đi thư viện học.

Cuối tuần, gặp riêng bạn trai, không phải đi hẹn hò chứ còn gì nữa. Mặc dù địa điểm hẹn hò ở thư viện thì có hơi sai sai, nhưng cũng chẳng quan trọng lắm. Tóm lại là hẹn hò không sai vào đâu được.

Hai người hẹn nhau trước cổng thư viện, Tống Mộ Phương ngâm nga một bài hát trong lòng rồi lên xe, mong chờ lát nữa sẽ được gặp Cảnh Chiêu.

Tống Mộ Phương đến cổng thư viện sớm hai mươi phút, tự nhận là mình đã đến rất sớm, nhưng Cảnh Chiêu còn đến sớm hơn cả cậu.

Lúc Tống Mộ Phương đến ngoài thư viện thì đã thấy Cảnh Chiêu đợi ở đó.

Dáng người thiếu niên thẳng tắp, đang đứng đợi dưới một gốc cây cổ thụ trước cổng thư viện.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen, nhờ tỷ lệ cơ thể đẹp mà vốn đã là một cái giá treo quần áo biết đi, mặc kiểu áo hoodie rộng thùng thình này cũng không thấy mập mạp. Anh nổi bật chói mắt giữa dòng người ra vào thư viện, hệt như thiết lập nam chính của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Nhưng nghĩ lại, Cảnh Chiêu vốn là nam chính của tiểu thuyết ngôn tình cơ mà. Tống Mộ Phương bị chính suy nghĩ của bản thân chọc cười.

Nhanh nhẹn bước xuống xe, Tống Mộ Phương chạy về phía Cảnh Chiêu, muốn dọa đối phương một phen.

Tiếc thay, chỉ còn cách và chục mét thì Cảnh Chiêu như nhận ra điều gì đó mà ngẩng đầu lên, trông thấy Tống Mộ Phương đang chạy về phía mình. Ý định dọa Cảnh Chiêu của cậu cũng tự nhiên tan thành mây khói.

Nhưng lỡ bị Cảnh Chiêu thấy trước thì Tống Mộ Phương cũng không bận tâm nữa, cách còn bảy tám mét đã lớn tiếng hô tên đối phương: "Cảnh Chiêu."

"Cậu đợi lâu lắm không?" Tống Mộ Phương nhẹ nhàng mỉm cười nhảy nhót đến bên cạnh Cảnh Chiêu.

Nhảy nhót như một chú thỏ con hoạt bát.

"Không, tớ vừa đến chưa được bao lâu."

"Vậy thì may quá." Tống Mộ Phương đi theo bên cạnh Cảnh Chiêu, hai người đeo cặp lần lượt bước vào thư viện. Đi được hai bước, Tống Mộ Phương cúi đầu nhìn quần áo của mình, bắt đầu so sánh với quần áo trên người Cảnh Chiêu.

Nhìn nửa ngày trời, cuối cùng Tống Mộ Phương không nhịn được nhỏ giọng nói: "Cảnh Chiêu, cậu mặc áo hoodie đen, tớ mặc áo hoodie trắng, cảm giác như mặc đồ đôi ấy."

"Là đồ đôi đấy." Bởi vì đang ở trong thư viện, giọng Cảnh Chiêu rất nhỏ nhẹ.

Tống Mộ Phương ngẩn ra, nhớ đến tối qua Cảnh Chiêu hỏi cậu hôm nay sẽ mặc gì: "Tối qua cậu hỏi tớ mặc gì là vì muốn mặc đồ đôi với tớ à?"

Bảo sao, tự dưng Cảnh Chiêu lại hỏi cậu hôm sau mặc gì.

Cảnh Chiêu gật đầu.

Trong lòng thấy hơi nuối tiếc vì mình không có áo hoodie màu đen có mũ, nếu không còn trông giống đồ đôi hơn xíu nữa.

Hai người tìm được một phòng tự học, ngồi vào chiếc bàn trống, bắt đầu ai học phần người nấy.

Hôm nay trọng tâm ôn tập của Tống Mộ Phương là vật lý. Dù sao trong các môn thì điểm môn này kéo chân nhất.

Vật lý không hổ là thiên địch của Tống Mộ Phương, cậu vừa làm được hai trang đã không nhịn nổi, đầu váng mắt hoa, mệt mỏi rã rời, buồn ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!