Chương 47: (Vô Đề)

Hàng mi đen dày của Cảnh Chiêu run lên, nhìn về phía Tống Mộ Phương, ngập ngừng hỏi: "Cậu, cậu nói thật chứ?"

Mặc dù trông mặt Cảnh Chiêu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nếu quan sát kỹ một chút, thì sẽ phát hiện ra ngón tay anh đang vô thức siết chặt, giọng nói hơi run rẩy.

Trước đó, Cảnh Chiêu một mực giấu tình cảm đối với Tống Mộ Phương tận sâu dưới đáy lòng, xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện Tống Mộ Phương cũng sẽ thích mình, hay nói chính xác hơn là không dám nghĩ đến.

Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời của Tống Mộ Phương, thực ra anh rất bối rối, thậm chí còn nghi ngờ có phải vì bị lộ chiếc hộp bí mật, nên đã gặp ảo giác vì quá căng thẳng hay không.

Tim Tống Mộ Phương đập như điên, nghe thấy câu này, gật đầu thật mạnh: "Là thật."

Dứt câu, lại chớp chớp mắt, chun mũi hỏi Cảnh Chiêu: "Có phải cậu thấy tớ bày tỏ qua loa quá không?"

Cảnh Chiêu lắc đầu, bờ môi giật giật, muốn nói điều gì đó, nhưng trong chốc lát lại không biết nên nói gì. Anh nhớ đến món mì đang nấu dở trong bếp, vội tìm một lý do: "Xin lỗi, chắc mì trong bếp sắp nhừ rồi, tôi đi nấu mì trước." Nói xong, Cảnh Chiêu gần như chạy trối chết ra khỏi phòng ngủ.

"Vậy rốt cuộc là cậu nghĩ sao?" Tống Mộ Phương trơ mắt nhìn Cảnh Chiêu chạy mất.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Tống Mộ Phương, song lúc này cậu không còn tâm trạng đi lục lọi phòng của Cảnh Chiêu nữa. Cậu ngồi xuống ghế lần nữa, lại giơ tay chạm mu bàn tay lên trán, quả nhiên rất nóng. Nhưng cứ nghĩ đến phản ứng của Cảnh Chiêu thì cậu lại tức không chịu được.

Không phải Cảnh Chiêu nói thích mình à? Còn góp nhặt rất nhiều thứ liên quan đến mình nữa. Theo lý mà nói, chẳng phải anh nên lập tức vui vẻ chấp nhận khi nghe cậu tỏ tình ư? Kết quả không thèm đáp một câu đã bỗng dưng chạy vào bếp là thế nào!

Tống Mộ Phương giận dỗi nghiến răng.

Hình như giờ hệ thống 1111 trong đầu mới hoàn hồn, nói với Tống Mộ Phương:[Ký chủ, hồi nãy cậu gan thật đó, dám nói thẳng luôn.]

Ánh mắt Tống Mộ Phương dao động:[Vậy sao?]

[Đúng vậy đó. Lúc nghe cậu nói cũng thích Cảnh Chiêu, cả tôi cũng sốc bay màu!]Hệ thống cảm thán, bình thường giấu kĩ quá, ai mà ngờ hiệu suất của ký chủ lại cao như vậy chứ.

À không, vẫn có thể nhận ra, bài tập nào có thể hoàn thành trong ngày thì ký chủ tuyệt đối sẽ không để đến hôm sau.

Qua cơn kích động, lý trí của Tống Mộ Phương đã trở về, thấy hơi chán nản:[Có phải hồi nãy tôi kích động quá rồi không?]

Bản thân Tống Mộ Phương cảm thấy tùy tiện tỏ tình như thế có hơi qua loa, chẳng chuẩn bị gì hết.

Nhưng biết sao được, cậu lo lắng ngày mai Cảnh Chiêu sẽ đi xin cô đổi chỗ thật, nên nhất thời kích động, nói toạc tình cảm của mình ra.

Tuy nhiên, nói cho Cảnh Chiêu biết mình cũng thích anh dưới tình huống như thế mới là lựa chọn khá ổn. Tống Mộ Phương thấy rất chắc cú, nhưng phản ứng của Cảnh Chiêu lúc này lại khiến cậu hơi hoang mang.

Hệ thống lập tức phủ nhận:[Không, không, không, với pha này thì tôi chỉ muốn nói là, làm tốt lắm! Không hổ là ký chủ của tôi, hành động dứt khoát, giống y chang tôi.]

Phủ nhận xong, 1111 lại bắt đầu cười hí hí hí:[Quả nhiên Chiêu Tư Mộ Tưởng là thật!]

[Cậu vừa nói cái gì thật cơ?]Giọng 1111 rầm rì, Tống Mộ Phương chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng.

Hệ thống nói dối trắng trợn:[Tôi vừa mới nói gì à? Tôi có nói gì đâu. Chắc chắn là do cậu căng thẳng quá nên gặp ảo giác đó!]

Chẳng lẽ do mình căng thẳng quá thật? Tống Mộ Phương lắc đầu.

Mà hệ thống trong đầu cậu thấy đã lừa qua chuyện thành công, tải tất cả fanfic và fanart của cp trong nhóm Văn Hân Hân xuống, khoan khái nhai cp.

Cảnh Chiêu trong phòng bếp nhanh chóng bê hai bát mì đã nấu xong ra, kêu Tống Mộ Phương ra ăn trưa.

Tống Mộ Phương đỏ mặt, rề rà đi ra khỏi phòng ngủ. Ban đầu định hỏi Cảnh Chiêu nghĩ sao về chuyện của hai người họ, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên của Cảnh Chiêu thì lại thấy hơi tủi thân, cuối cùng vẫn quyết định không nói gì hết.

Nào biết được rằng, thật ra Cảnh Chiêu lúc này đây cũng đang rất căng thẳng.

Suốt khoảng thời gian ở trong bếp, Cảnh Chiêu không ngừng nghĩ đến câu Tống Mộ Phương nói thích anh.

Nhưng rồi niềm vui qua đi, nỗi lo lắng không yên lại kéo đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!