Lý Bất Ngôn và Lục Tư chạy theo sát bọn Tống Mộ Phương, thấy cảnh Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu lau nước mưa cho nhau, Lý Bất Ngôn không nhịn được chọc ghẹo: "Tống Mộ Phương, cậu và Cảnh thần gay quá nha!" Nhất là vừa nãy, thậm chí cậu ta còn có cảm giác có mấy thứ hồng mất mờ ám bay bay trong không khí.
"Cho cái gì cơ?" Tống Mộ Phương rụt tay về chớp chớp mắt, nhìn Lý Bất Ngôn với vẻ mặt ngơ ngác.
**Tống Mộ Phương nghe nhầm gay thành cho [gěi].
Lý Bất Ngôn nhìn vào ánh mắt hoang mang của Tống Mộ Phương, hiểu ra cậu thật sự không biết về mấy lời đồn giữa cậu và Cảnh Chiêu đang lan truyền giữa tụi con gái trong lớp.
Cậu ta khẽ ho, giải thích cho Tống Mộ Phương: "Không phải cho, là gay, từ đơn g-a-y, Chắc cậu biết mấy cái thư đoạn tụ chi phích, Long Dương chi hảo nhỉ? Kiểu kiểu vậy đó."
Lý Bất Ngôn nói chưa nói xong, Tống Mộ Phương đã thấy cả người bất ổn.
Cậu đỏ mặt tiến hai bước, thụi vào ngực Lý Bất Ngôn, ngăn cản đối phương nói tiếp: "Được rồi, tớ biết gay nghĩa là gì. Tớ và Cảnh Chiêu chỉ là bạn tốt, cậu đừng bôi nhọ tình bạn trong sáng giữa tớ và cậu ấy. Trò đùa này không buồn cười gì hết."
"Nhưng hồi nãy hai người các cậu gay thật mà, cũng rất hợp nhau…" Lý Bất Ngôn nhếch môi, vừa định nói tiếp đã đối diện với ánh mắt chết chóc của Cảnh Chiêu.
Nguy hiểm quá đáng sợ quá.
Cậu ta rụt cổ, khôn ngoan lựa cách ngậm miệng.
Trên đường về lớp, Tống Mộ Phương cứ nghĩ mãi về lời Lý Bất Ngôn nói.
Mình và Cảnh Chiêu, hợp nhau? Nào có! Tống Mộ Phương vừa nghĩ đến điều này đã bị chính mình lắc đầu bác bỏ.
Cảnh Chiêu là nam chính tiểu thuyết, là một cặp với Văn Hân Hân. Mà cậu chỉ là một nhân vật phụ độc ác đã được định sẵn sẽ phải xuống sân khấu. Lý Bất Ngôn giỡn à, ghép cặp nhân vật phụ độc ác với nam chính, trí tưởng tượng hơi bị phong phú rồi đấy.
Chính cậu cũng buồn cười, trong nháy mắt đã suýt tin vào điều đó. May mà mình thông minh, kịp phản ứng lại.
Thuyết phục bản thân, Tống Mộ Phương lại đi hỏi ý kiến của hệ thống:[Hai mười một, cậu thấy đúng không? Hai mười một? Hai mười một?]
Hệ thống chẳng nói chẳng rằng nửa ngày trời, nó đã rơi vào trạng thái tự kỷ.
Tống Mộ Phương vẫn chưa biết hệ thống đã gặp phải cú sốc gì, thấy đợi mãi không nghe hệ thống trả lời, đợi thêm một lát rồi từ bỏ việc tìm kiếm sự đồng tình từ hệ thống.
Bởi vì dầm mưa chạy về nên quần áo của ai cũng hơi ướt.
Sau khi về lớp, Lý Bất Ngôn lấy điều khiển của điều hòa ra, bật lên, kêu bọn Tống Mộ Phương cùng qua đây thổi quần áo một lúc, nếu để ướt luôn thì dễ bị cảm.
Lúc thổi khô quần áo, Lý Bất Ngôn liên mồm cảm thán, quả nhiên vẫn nên luôn mang điện thoại theo, nếu không hôm nay đã gọi điện thoại nhờ người ta mang dù đến giúp được rồi.
"Phải rồi, có ai trong các cậu muốn mang dù sang cho đám Văn Hân Hân không?" Thời điểm rời khỏi căng tin, Lý Bất Ngôn đã chủ động đề nghị lát nữa sẽ cầm dù giúp các bạn nữ. Dù sao người ta cũng là con gái, tóc lâu khô, không như mấy tên thô lỗ bọn họ khi dính mưa.
Suy cho cùng đây cũng là cơ hội tốt để kéo điểm hảo cảm của Văn Hân Hân, chắc Cảnh Chiêu sẽ đòi đi nhỉ.
Tống Mộ Phương nghiêng đầu nhìn sang Cảnh Chiêu.
Nào ngờ, Cảnh Chiêu còn chưa nói gì, Lục Tư đã giơ tay trước: "Tôi xả thân vì quân tử, đi chuyến này cùng cậu."
Lý Bất Ngôn không nhịn được trợn mắt với cậu ta: "Ha ha, nói nghe hiên ngang lẫm liệt dữ, đừng tưởng tôi không biết cậu thích Vương Anh."
Vương Anh là lớp phó của lớp 11/8, vừa khéo cũng là một trong những bạn nữ đang đợi dù ở căng tin cùng Văn Hân Hân.
Tống Mộ Phương rất ngạc nhiên, Lục Tư thích lớp phó ư? Giờ cậu mới biết.
Mặt Lục Tư lúc trắng lúc đỏ, làm bộ muốn bóp cổ Lý Bất Ngôn: "Cậu biết quá nhiều rồi, đi chết đi."
Hai người cãi vã ầm ĩ, tìm được dù rồi thì ra khỏi lớp đi đưa dù cho các bạn nữ. Cho đến tận khi bọn họ đã đi khỏi, Cảnh Chiêu vẫn không nhắc đến việc muốn đi cùng.
Tống Mộ Phương không cầm lòng được chọt Cảnh Chiêu bằng khuỷu tay: "Cảnh Chiêu, sao cậu không đi đưa dù với Lý Bất Ngôn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!