Chương 43: (Vô Đề)

Văn Hân Hân hít thở sâu vài hơi, sau khi bình tĩnh lại mới điên cuồng gõ vào nhóm chat: "Chiêu Tư Mộ Tưởng is rio!!!"

"Vụ gì?"

"Có gì đã xảy ra à?"

Vì đang là giờ giải lao, trong nhóm có người trả lời rất nhanh.

Hân: "Mới vừa rồi, Mộ Mộ hỏi đề Chiêu Chiêu. Mấy bà không biết đâu, tui ngồi đằng trước, giọng Chiêu Chiêu dịu dàng quá trời, tui lén nhìn thử, lúc Chiêu Chiêu nhìn Mộ Mộ trong mắt bốn phần mến mộ, ba phần dịu dàng và ba phần cưng chiều."

"Mộ Mộ là bé tsundere đó. Mới giây trước vừa nói không để bụng điểm vật lý, giây tiếp theo cơ thể đã thành thật sáp lại gần."

"Lúc Mộ Mộ hỏi đề Chiêu Chiêu, tui thấy khoảng cách giữa hai người chỉ có 5.2 cm, bốn bỏ năm lên là hun mọe nó rồi."

"Vành tai hai người lúc đỏ đều hơi đỏ, hây da, sao mà ngọt dữ vậy."

Cả nhóm mà nguyên một mảnh câu trả lời "Là thật đó!", Văn Hân Hân kìm nén cơn xúc động quay đầu lại ngắm Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu, nhớ đến câu chuyện tình yêu ngọt ngào cô nghe được từ các chị em trước đó.

Trước khi Mộ Mộ chuyển trường đến, thành tích học tập của Chiêu Chiêu rất tệ, ở trường không có bạn bè, bị bạn cùng lớp cô lập.

Sau khi Mộ Mộ chuyển tới, vẫn luôn ở bên cạnh Chiêu Chiêu, đối xử tốt với Chiêu Chiêu, thanh minh thay Chiêu Chiêu trên diễn đàn, đứng bên bảo vệ Chiêu Chiêu khi bị người ta bôi nhọ. Tình cảm đong đầy dịu dàng của cậu cuối cùng đã làm tan chảy trái tim băng giá của Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu dành tất cả sự dịu dàng cho Mộ Mộ, trong mắt chỉ có mỗi Mộ Mộ, trở nên càng ngày càng tốt đẹp hơn vì cậu…

Chà, một tình yêu đẹp đẽ, ngọt ngào biết bao.

Văn Hân Hân gật gù đắc ý cảm thán lần nữa.

Tống Mộ Phương ngồi sau lưng cô tự hỏi vài phút, gọi tên hệ thống trong lòng:[Hai mười một, cậu có cảm thấy tiếng cười hồi nãy của nữ chính hơi bị ghê không?]

Nhất là ánh mắt khi Văn Hân Hân mới quay đầu nhìn kia, thậm chí còn khiến Tống Mộ Phương có ảo giác Văn Hân Hân cười thành tiếng là vì thấy cậu và Cảnh Chiêu.

Đương nhiên, vì đương sự Văn Hân Hân còn đang ngồi ngay đằng trước nên Tống Mộ Phương không tiện kể với Cảnh Chiêu về chuyện này, bèn hỏi ý hệ thống.

Hệ thống thu hồi phần dữ liệu dòm lén lịch sử cuộc trò chuyện của Văn Hân Hân:[Hí hí hí, có hả?]

Tống Mộ Phương:[? Tạo sao cậu cũng cười ghê y chang vậy???]

Hệ thống ngại ngùng ho hai tiếng:[Tôi có cười đâu nha, cậu nghe lộn đó.]

[Thôi được.]Tống Mộ Phương không muốn cãi với hệ thống về việc nó có vừa mới cười hay không.

Cậu nhìn đuôi ngựa đung đưa của Văn Hân Hân trước mặt, hoang mang sờ mặt, nói chuyện với hệ thống tiếp:[Cứ có cảm giác Văn Hân Hân nhìn tôi nên mới cười. Bộ trên mặt tôi có gì à?]

[Trên mặt cậu không có gì hết.]Hệ thống 1111 tốt bụng nói.

Tống Mộ Phương càng bối rối thêm:[Kỳ cục hết sức. Tại sao Văn Hân Hân lại tự dưng cười thành tiếng? Hai mười một, cậu có biết không?]

Tống Mộ Phương đợi cả buổi, thấy hệ thống mãi không hé răng. Cậu cũng chẳng thất vọng mấy, việc hệ thống không đáng tin chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.

Nào ngờ khi cậu định từ bỏ việc thảo luận chuyện này với hệ thống thì bỗng nghe hệ thống đáp một chữ biết.

Cậu hỏi ngay:[Biết? Cậu biết á? Vậy tại sao Văn Hân Hân lại cười?]

Hệ thống chìm vào sự im lặng quái lạ, một lúc lâu sau mới thở phì phò thở phì phò nói:[… Thiên cơ bất khả lộ.]

Tống Mộ Phương:…

Cậu không nhịn được nhỏ giọng than: [Bỏ đi, xem ra hai mười một cũng không biết.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!