Chương 41: (Vô Đề)

Ngày đầu tiên của học kỳ mới, Tống Mộ Phương tới trường sớm một tiếng.

Trên đường đến lớp, Tống Mộ Phương trông thấy bóng người cao lớn đi trước cậu cách đó không xa.

Cậu nhận ra người phía trước là Cảnh Chiêu, đôi mắt sáng lên, chạy hai ba bước đuổi theo, vỗ vai Cảnh Chiêu, cong mắt cười chào anh: "Cảnh Chiêu, trùng hợp thật đó."

Nhịp tim tăng nhanh, Cảnh Chiêu khẽ mím môi giấu đi niềm vui trong ánh mắt. Anh quay đầu nhìn về phía Tống Mộ Phương, phối hợp với tốc độ của đối phương, hai người bước song song: "Ừ."

"Sao hôm nay cậu tới sớm vậy?" Vì cuối cùng cũng khai giảng nên ngữ điệu của Tống Mộ Phương rất nhẹ nhõm.

Trong kỳ này này, Tống Mộ Phương đã đi du lịch với ba Tống, mẹ Tống hơn nửa tháng. Đi chơi đến mức thấy hơi mệt mỏi, mấy ngày cuối kỳ nghỉ chỉ mong sao khai giảng sớm hơn.

"Tôi muốn đến trường sớm một chút."

"Cậu giống tớ á!" Không như đa số các học sinh sẽ uể oải, mất tinh thần vào ngày đầu tiên đi học lại sau kỳ nghỉ, Tống Mộ Phương rất mong đợi được đi học.

Đôi mắt đen láy, long lanh của cậu tràn đầy niềm vui, đi bên cạnh Cảnh Chiêu nói liên miên: "Lúc mới được nghỉ thì vui lắm, nhưng càng lâu về sau càng thấy vẫn muốn đi học hơn. Tớ ở nhà một thời gian là thời gian làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn hết cả lên. Ngày nào cũng ngủ hơn mười giờ sáng, quá bất ổn. Không được như vậy trong kỳ nghỉ kế tiếp nữa."

Tống Mộ Phương phân tích quá trình chuyển biến tâm lý của mình, vỗ Cảnh Chiêu hỏi anh: "Cậu thì sao? Tại sao cậu lại muốn đến trường sớm?"

Cảnh Chiêu dời mắt đi: "Không có lý do gì cả. Chỉ là muốn đến sớm thôi."

Tống Mộ Phương không nghĩ nhiều, tiếp tục lảm nhảm: "Được rồi. Phải rồi, cậu ăn sáng chưa? Trong cặp tớ có hai bịch bánh quy nhỏ…"

Khi hai người đến lớp thì bên trong đã có kha khá người, Lý Bất Ngôn bàn sau là một trong số đó.

Lúc Tống Mộ Phương ngồi về chỗ thì quay ra sau nhìn thử, quả nhiên, bàn sau lại đang ngoáy bút điên cuồng viết bù bài tập.

"Tống Mộ Phương, cho tôi mượn bài tập kỳ nghỉ đông chép với." Cuối cùng cũng chờ được Tống Mộ Phương vào lớp, Lý Bất Ngôn lập tức dùng ánh mắt nhìn thấy cứu tinh nhìn cậu: "Xin cậu đó, cứu tôi với."

"Sao cậu lại không làm xong bài tập nữa rồi." Tống Mộ Phương buông tiếng thở dài, mò tìm bài tập nghỉ đông trong cặp ra, đưa cho Lý Bất Ngôn.

"Cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi." Lý Bất Ngôn nhận lấy bài tập với vẻ mặt biết ơn: "Nghỉ nhiều ngày ở nhà chơi đã quá, quên bén mất vụ bài tập nghỉ đông luôn."

"Tớ chán ở nhà, chỉ muốn đi học." Tống Mộ Phương chống cằm than thở.

Lý Bất Ngôn nghe vậy thì ngẩng đầu, biểu cảm bị sốc: "Cậu nghiêm túc đó hả? Cậu muốn đi học hơn được nghỉ á?"

Tống Mộ Phương khó hiểu nhìn Lý Bất Ngôn: "Đương nhiên là nghiêm túc rồi. Cậu không thấy nghỉ lâu quá chán hả?"

Lý Bất Ngôn lắc đầu phủ nhận: "Không, chắc chỉ có mình cậu thấy vậy."

"Không thể nào!" Tống Mộ Phương phồng má, quay đầu nhìn Cảnh Chiêu: "Cảnh Chiêu giống tớ mà, cảm thấy được nghỉ chán hơn đi học."

"Cảnh thần, là thế ư? Cậu thích đi học hơn được nghỉ?" Lý Bất Ngôn dõi mắt về phía Cảnh Chiêu.

Cảnh Chiêu gật đầu: "Ừ, thích đi học hơn."

Khi thu hồi ánh mắt, anh lại nhìn sang Tống Mộ Phương, thấy khóe môi của đối phương cong lên, trong mắt đong đầy ý cười thì cũng không cầm lòng được cong khóe môi mỉm cười.

Tống Mộ Phương nói chuyện với Lý Bất Ngôn, hoàn toàn không để ý tới ánh nhìn của Cảnh Chiêu. Sau khi Lý Bất Ngôn lại thề thốt phải học hành chăm chỉ, Tống Mộ Phương giục đối phương chép bù bài lẹ, bản thân thì lấy sách giáo khoa lát nữa phải dùng đến ra, bắt đầu soạn bài.

Đợi đến khi cậu lật hết sách vở một lượt thì chuông vào học vừa hay vang lên.

Tiết đầu là tiết của cô Khương Vi chủ nhiệm lớp. Bình thường thì cô Khương hay đến lớp sớm một phút, nhưng hôm nay lại phá lệ, chuông đã vang được hai phút mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Tống Mộ Phương còn đang thầm thắc mắc tại sao, trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở đã lâu không nghe thấy của hệ thống.

[Tít, phát hiện nữ chính đã tiến vào phạm vi 20 mét!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!