Khi Tống Mộ Phương bị đánh thức đã gần mười một giờ đêm.
Cậu mở mắt, dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ: "Phải về rồi à?"
"Ừ ừ, chuẩn bị về."
"Ngại quá, giữa chừng không chịu được nên ngủ quên mất." Tống Mộ Phương vịn sô pha ngồi dậy, nhìn giờ mới ngạc nhiên nhận ra mình ngủ lâu dữ vậy.
Giọng Lý Bất Ngôn khản đặc trả lời Tống Mộ Phương: "Không sao, không sao, tôi và Lục Tư hát hai mình vui lắm."
Không có ai giành micro, hai người họ chiếm micro mấy tiếng đồng hồ, hát khàn cả giọng, suýt mất giọng luôn. Nhưng thì rất đã, lần đầu được hát đã đời như vậy.
Bọn họ bước ra khỏi KTV, ai về nhà tìm mẹ nấy.
Tài xế đón Tống Mộ Phương đã chờ dưới bãi đậu xe dưới KTV, nhưng Tống Mộ Phương vẫn còn một việc quan trọng chưa làm.
Thấy Lục Tư và Lý Bất Ngôn đi đằng trước, không để ý đến hai người họ phía sau, Tống Mộ Phương thả chậm bước, lại gần Cảnh Chiêu, khẽ vỗ bả vai ảnh, làm khẩu hình: "Cậu lại đây với tớ, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Cảnh Chiêu không hiểu ý, nhưng vẫn nghe lời Tống Mộ Phương nói. Anh đi theo sau cậu đến bãi đậu xe ánh đèn tối mờ.
Đứng cạnh bức tường, Tống Mộ Phương lấy một chiếc điện thoại từ túi áo khoác đưa cho Cảnh Chiêu: "Hai bữa trước mẹ mua cho tớ một chiếc điện thoại mới, điện thoại cũ không dùng nữa, cho cậu nè."
Tống Mộ Phương đã muốn tặng điện thoại cho Cảnh Chiêu từ lâu. Lúc trước ở gần, hầu như ngày nào cũng chạm mặt, vả lại còn sợ xúc phạm lòng tự trọng của Cảnh Chiêu nên chưa từng nhắc đến chuyện này.
Nhưng giờ đã vào kỳ nghỉ đông, thời gian dài như vậy không được gặp mặt, Tống Mộ Phương cũng sẽ thấy hơi nhớ Cảnh Chiêu. Huống chi cậu vẫn chưa tích đủ điểm sinh mệnh để trải qua cả kỳ nghỉ đông. Vậy nên việc cho Cảnh Chiêu một chiếc điện thoại là rất cần thiết.
Thấy Cảnh Chiêu vẫn không nhận lấy, Tống Mộ Phương hơi lo lắng, tưởng Cảnh Chiêu không muốn, vội bổ sung thêm: "Để ở chỗ tớ cũng không xài, đưa cho cậu coi như tận dụng đồ bỏ đi, phát huy tối đa giá trị của điện thoại. Ừm, tớ cho cậu để nó phát huy hết giá trị thôi."
Khi Cảnh Chiêu nhận lấy điện thoại, Tống Mộ Phương khá nhẹ nhõm, nhằm để lấy được điểm sinh mệnh nên lại hung dữ nói: "Tớ đã lưu thông tin liên lạc vào đó rồi. Sau khi cậu mua sim xong phải gọi cho tớ. Sau này tớ tìm cậu thì cậu phải bắt máy ngay, biết chưa?"
Lại thêm một điểm sinh mệnh nữa.
Cảnh Chiêu nhìn Tống Mộ Phương, nghiêm túc hệt như đang thề thốt: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ bắt máy cậu ngay, cũng sẽ cố gắng hết sức để điện thoại cậu cho tớ phát huy tối đa giá trị của nó."
"Vậy thì tốt." Vành tai Tống Mộ Phương hơi đỏ, dời mắt đi. Cậu cảm thấy có lẽ tối nay lại sốt nhẹ rồi, nếu không sao cứ đụng chút là lại mặt đỏ tim đập nhanh.
1111 trong đầu đã quen với cái kiểu mới giây trước còn làm mặt hung dữ, giây sau đã chuyển thành làm nũng của Tống Mộ Phương, chỉ nhìn qua rồi cũng chẳng quản nhiều.
Chỉ cần có thể lấy được điểm sinh mệnh là được, mấy chuyện khác thì, đợi nữ chính xuất hiện rồi tính sau.
1111 giống ký chủ của nó, đã hoàn toàn trở thành một con cá muối.
Tống Mộ Phương bỏ chạy đi mất, Cảnh Chiêu lại đứng yên tại chỗ một lát mới rời đi.
Nhưng anh không trở về nhà họ Cảnh, mà là đến một quán thịt nướng tên là Phố Ăn Khuya gần trường học. Anh đã tìm được một công việc bán thời gian mới vào buổi tối.
Dạo trước, Cảnh Chiêu đã dọn ra khỏi nhà họ Cảnh, thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài. Diện tích không rộng, khoảng trên dưới hai mươi mét vuông. Vì anh không có bao nhiêu đồ đạc nên chỉ một buổi tối đã dọn xong.
Tuy nhiên, sau khi dọn ra thì thật ra Cảnh Chiêu thấy thoải mái hơn nhiều. Không cần ngày nào cũng phải đối mặt với bộ mặt khó ưa của Vương Tuệ Đan mỗi ngày nữa.
Mấy ngày nay, tối nào Cảnh Chiêu cũng ra ngoài làm thêm. Vì là quán ăn khuya nên hôm nào Cảnh Chiêu cũng phải làm việc đến hai ba giờ sáng. Nhưng biết sao được, anh muốn học lập trình, mà học lập trình thì không thể thiếu một chiếc máy tính.
Mặc dù số tiền ít ỏi hiện tại cũng đủ để anh mua máy tính, nhưng mua xong thì chẳng còn gì nữa.
Lúc học môn tin học trên trường thì Cảnh Chiêu đã thấy hứng thú với nó. Quan trọng hơn cả là, học giỏi sẽ rất kiếm được nhiều tiền. Không đề cập những chuyện khác, ít nhất là sẽ dễ kiếm tiền hơn so với làm bồi bàn hay làm việc ở nhà ma nhiều.
Anh cần phải cố gắng hơn nữa, mới có thể có cơ hội trở thành một người đủ tư cách, xứng với Tống Mộ Phương.Ngày hôm sau, Tống Mộ Phương vẫn nằm ì đến chín giờ sáng mới dậy như thường lệ.
Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng xong, kiểm tra điện thoại thì thấy một dãy số lạ không có ghi chú gửi tin nhắn cho cậu: "Tôi là Cảnh Chiêu, đây là số điện thoại của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!