"Cuối cùng cũng thi xong, tự do rồi á á á á!"
Mới năm phút trước, cô chủ nhiệm Khương Vi thông báo bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Mấy năm nay, Bộ Giáo dục tra xét khá nghiêm, không cho phép nhà trường tận dụng nghỉ đông và nghỉ hè để dạy thêm cho học sinh lớp 12. Vậy nên nói về mặt nguyên tắc thì bọn họ đều có được một kỳ nghỉ đông trọn vẹn. Tất nhiên, liệu phụ huynh có thuê gia sư để dạy thêm nữa hay không lại là một chuyện khác.
Bọn Tống Mộ Phương, Lục Tư đi đằng sau: "Tống Mộ Phương, cậu thấy lần này thi thế nào?"
Tống Mộ Phương đáp: "Tự thấy không tệ lắm."
Trạng thái trong kỳ thi lần này của Tống Mộ Phương rất ổn, ban nãy trong lớp có thảo luận mấy câu không chắc với bạn cùng lớp, chắc là không làm sai.
Tống Mộ Phương quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Chiêu: "Cảnh Chiêu, cậu thì sao?"
Giọng điệu Cảnh Chiêu thản nhiên: "Cũng tạm."
"Chắc chắn là cậu thi tốt dữ lắm." Tống Mộ Phương nhìn lướt qua quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Cảnh Chiêu, cười nói: "Ngày nào cũng lén ở nhà học hành, không tiến bộ mới lạ."
Dạo này, quầng thâm dưới mắt Cảnh Chiêu chưa từng biến mất.
Lúc trước Tống Mộ Phương từng suy đoán mỗi ngày về nhà mấy giờ thì Cảnh Chiêu ngủ, nhưng chứng kiến thành tích của Cảnh Chiêu tiến bộ một cách ổn định thì trong lòng tự có đáp án. Ngày nào Cảnh Chiêu về đến nhà cũng phải tốn thêm mấy tiếng để học. Thậm chí vào kỳ thi tháng trước, Cảnh Chiêu đã lọt vào top một trăm toàn khối, phải nói là tiến độ như bay.
Tống Mộ Phương không để ý đến việc Cảnh Chiêu lén học thêm ở nhà, cậu chỉ lo Cảnh Chiêu cứ thức đêm học bài hoài thì cơ thể sẽ không chịu nổi.
Lục Tư tụt phía sau bọn họ vài bước, vẫn đang nhíu mày tự hỏi về đề thi: "Tống Mộ Phương, câu điền chỗ trống cuối cùng của môn toán cậu tính ra bao nhiêu?"
"5, cậu thì sao?"
Lý Bất Ngôn hồi tưởng lại đáp án của mình, biểu cảm trên mặt dần cứng đơ.
Cậu ta đúng là một chàng trai quá tội nghiệp.
Ba người ngồi cạnh đều là học sinh ngoan, ban đầu còn có một Cảnh Chiêu đều thuộc phe học ngu giống cậu ta, nào ngờ không biết bắt đầu từ hôm nào, đột nhiên Cảnh Chiêu bắt đầu nỗ lực học tập, khiến cho học sinh dở suy nhất trong cái nhóm nhỏ này là cậu ta trở nên bơ vơ, lẻ loi biết bao.
Thôi kệ, sống chết có số.
Lý Bất Ngôn chán nản đá văng một viên đá nhỏ dưới chân.
Khi đến cổng trường, rốt cuộc Tống Mộ Phương và Lục Tư cũng chịu dừng việc đối chiếu đáp án, Lục Tư xoắn xuýt hỏi: "Hai ngày nữa các cậu có rảnh không?"
"Tớ thi xong rảnh lắm, sao vậy?"
Lý Bất Ngôn đuổi theo, trả lời câu hỏi này thay Lục Tư: "Hai ngày nữa là sinh nhật của chó già Lục Tư. Thật ra nó muốn hỏi mấy cậu có rảnh đi ăn tối một bữa không."
"Có, sinh nhật cậu tất nhiên tớ phải chừa thời gian rảnh ra rồi."
Lục Tư mong đợi nhìn về phía Cảnh Chiêu, Tống Mộ Phương dõi mắt nhìn Cảnh Chiêu theo Lục Tư, thấy Lục Tư ngại hỏi thì hỏi thay cậu ta: "Cảnh Chiêu, lúc đó cậu rảnh không?"
Đây là lần đầu tiên có bạn tổ chức sinh nhật rủ Cảnh Chiêu, Cảnh Chiêu rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Các cậu đều rảnh thì tốt." Lục Tư thở phào nhẹ nhõm, báo thời gian và địa điểm ăn tối cho bọn họ.Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ngày sau đã đến.
Lục Tư là người đầu tiên đến phòng riêng, vốn tưởng rằng Lý Bất Ngôn hoặc Tống Mộ Phương sẽ là người thứ hai có mặt, không ngờ người thứ hai mở cửa tiến vào lại là Cảnh Chiêu.
Nhận lấy quà Cảnh Chiêu tặng, Lục Tư mỉm cười: "Cảnh Chiêu, cậu đến sớm thật đó. Cảm ơn quà của cậu."
"Ừ." Cảnh Chiêu ngồi xuống chiếc ghế dựa cách Lục Tư hai chiếc ghế.
"Hai hôm nay cậu trải qua thế nào?" Lục Tư lúng túng tạo chủ đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!