Chương 38: (Vô Đề)

[Hai mười một, rốt cuộc khi nào nữ chính mới xuất hiện?]Trưa hôm nay, trong khi đa số các bạn đều đang nằm ra bàn thì Tống Mộ Phương không ngủ trưa. Tống Mộ Phương giở một cuốn sách tài liệu ra trước mặt, trông như đang tập trung đọc sách nhưng thật ra đang trò chuyện với hệ thống trong đầu.

Hệ thống lảm nhảm:[Thời điểm đến hoa tự khắc sẽ nở, có duyên thì người sẽ đến.]

Tống Mộ Phương khựng hai giây, bất đắc dĩ nói:[Thật ra chính cậu cũng không biết chứ gì?]

[Cậu biết thì tốt.]Hệ thống đáp bằng giọng ỉu xìu.

Tống Mộ Phương kìm cơn xúc động muốn thở dài xuống, hơi bực mình lật vài trang sách, tiếc là đọc không vào.

Đã một tuần trôi qua từ lúc Cảnh Chiêu nói sẽ biểu hiện thật tốt. Cả tuần này Cảnh Chiêu đã thực sự xin lỗi Tống Mộ Phương bằng hành động. Ngay cả Lý Bất Ngôn cũng nhìn hết nổi, hỏi riêng Tống Mộ Phương mấy lần là đã nguôi giận hay chưa.

Ngoài miệng Tống Mộ Phương nói vẫn chưa, nhưng thật ra đã nguôi ngoai từ lâu.

Cậu vốn không phải người hay ghi thù, với lại không hẳn Cảnh Chiêu giận cậu vô cớ. Dù sao thì cậu cũng đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng, về tình mà nói thì Cảnh Chiêu giận cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng Tống Mộ Phương rất rối rắm. Lúc đó, cậu đã khẳng định chắc nịch thề với hai mười một sẽ không tha thứ cho Cảnh Chiêu, còn nói nhân cơ hội này đoạn tuyệt với Cảnh Chiêu nữa. Kết quả, vừa mới mấy ngày trôi qua cậu đã muốn đổi ý, mắc cỡ gì đâu, không biết hệ thống sẽ nghĩ gì.

Bực mình vò đầu, Tống Mộ Phương quay đầu nhìn về phía đầu sỏ khiến cậu rối rắm như thế là Cảnh Chiêu.

Anh đang tựa vào bàn ngủ, không hề hay biết việc Tống Mộ Phương đang nhìn lén. Hình như đang mơ thấy chuyện không vui vẻ, ngay cả lúc mơ đầu mày cũng nhíu lại.

Tống Mộ Phương nhìn lén Cảnh Chiêu, quay đầu lại. Ngồi trên ghế được hai phút thì đột ngột đứng lên, miệng lẩm bẩm lạnh quá lạnh quá, đứng dậy đóng hết tất cả cửa sổ ở hàng sau lớp học.

Cảnh Chiêu ngủ say, tiếng đóng cửa sổ của Tống Mộ Phương cũng không đánh thức được anh.

Tống Mộ Phương bước nhẹ về chỗ ngồi xuống, dựng đứng sách giáo khoa trên bàn lên, nhờ sách vở che chắn mà nhìn lén Cảnh Chiêu thật kỹ.

Dưới hàng mi đen dày của anh có một quầng thâm nhàn nhạt, sắc môi nhợt nhạt, trông hốc hơn hơn mọi khi nhiều.

Nghĩ lại thì, dạo này tần xuất Cảnh Chiêu ngủ sau khi hết tiết cao hơn trước rất nhiều, nhất là hai hôm vừa rồi. Thậm chí Tống Mộ Phương còn không thấy Cảnh Chiêu đi làm thêm vào buổi trưa, nhưng quầng thâm nhàn nhạt dưới đôi mắt vẫn không hề vơi đi.

Gần đây cậu ấy mệt lắm sao? Tống Mộ Phương hỏi trong lòng rồi dời mắt đi.

Tống Mộ Phương đã để ý từ dạo trước và muốn hỏi, nhưng ngẫm lại mối quan hệ vi diệu giữa mình và Cảnh Chiêu hiện tại, sợ Cảnh Chiêu hiểu lầm nên cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Tiếng chửi bới hùng hổ của đám con trai đột nhiên vang lên trong lớp, Tống Mộ Phương đang nghĩ ngợi bị tiếng bọn họ kéo hồn về.

Tống Mộ Phương giật mình vì tiếng nói trong khi đang bận nghĩ về Cảnh Chiêu, vô thức quay đầu lại nhìn vào đôi mắt của Cảnh Chiêu, anh vẫn đang ngủ, không bị đánh thức.

Lý Bất Ngôn là đứa chửi nhiệt tình nhất trong đám con trai. Tống Mộ Phương thấy cậu ta bước vào lớp, về chỗ ngồi xuống, còn cáu bẳn đập bàn mấy cái, miệng không ngừng lải nhải: "Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi."

"Ai chọc cậu giận dữ vậy?" Tống Mộ Phương không nhịn được quay đầu lại hỏi.

Lý Bất Ngôn vừa nhớ đến chuyện trưa nay là sôi máu: "Cái đám ngu 11/5 chứ ai…"

Trưa nay, Lý Bất Ngôn và mấy bạn trong lớp ra ngoài chơi bóng rổ.

Tới sân bóng rổ mới phát hiện phần sân hồi trước họ hay chơi bị bạn khác giành chỗ, bọn họ không nói gì, đi tìm phần sân trống không ai chơi. Nào ngờ chưa được mấy phút đã có vài đứa lại đây, nói đó là sân bóng của tụi nó, bảo bọn Lý Bất Ngôn đổi chỗ khác chơi.

Đương nhiên là bọn Lý Bất Ngôn không muốn rồi. Mấy cái sân bóng đều do trường xây nên, làm gì có cái lý tụi nó đến thì bọn họ phải nhường cho. Bọn họ nói năng nhẹ nhàng bảo tụi lớp 11/5 đi tìm chỗ khác chơi bóng đi.

Tụi đó nghe Lý Bất Ngôn nói vậy thì không vui, bắt đầu chửi bới, nói 11/8 giành sân bóng với người khác, là đám ăn cướp.

Sự việc trở nên mất kiểm soát, có một người tính tình nóng nảy nghe bị mắng thì không nhịn được xô mấy đứa đối diện, trong lúc đưa đẩy thì nhào vào đánh nhau luôn.

Cuối cùng còn bị chủ nhiệm khối bắt được, lôi mấy học sinh lên văn phòng, phê bình một trận, hành đến khi sắp vào học mới chịu thả người. Bọn Lý Bất Ngôn còn phải nộp bù một bản kiểm điểm ba nghìn chữ nữa.

Lý Bất Ngôn nghiến răng nghiến lợi kể hết, còn ngẩng đầu hỏi thử ý kiến của Tống Mộ Phương: "Cậu nói coi, có thấy tụi đó ngu không?"

Tống Mộ Phương gật đầu theo ý Lý Bất Ngôn: "Rồi chuyện này đã giải quyết xong chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!