Tống Mộ Phương ngồi dựa vào giường bệnh, một tay chống má, nhíu mày nhìn tờ giấy Cảnh Chiêu để lại cho cậu.
Rốt cuộc có nên nghe lời Cảnh Chiêu, nán lại giường phòng y tế đợi Cảnh Chiêu mang bữa tối cho cậu hay không đây?
Cậu còn chưa cân nhắc ra kết luận, mẹ Tống đã chạy vào phòng y tế trường. Bà bước vào cửa, thấy dáng vẻ yếu đuối của Tống Mộ Phương trên giường bệnh thì đau lòng muốn chết. Kéo ghế tựa lại bên mép giường ngồi xuống, nói: "Mộ Mộ, lần này con nhất định phải nghe lời mẹ, xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày đi."
"Không cần đâu mẹ. Con tiêm xong nên giờ đỡ hơn nhiều rồi." Tống Mộ Phương lắc đầu từ chối theo bản năng: "Không cần xin nghỉ thật mà ạ. Xin nghỉ cũng chỉ tổ lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến việc học thôi."
Nhưng lúc này đây thái độ của mẹ Tống rất cứng, ngắt lời Tống Mộ Phương đang muốn nói tiếp: "Không. Con cần nghỉ, việc học sao có thể quan trọng bằng sức khỏe được."
Không cho Tống Mộ Phương cơ hội lựa chọn, mẹ Tống gọi một cuộc cho cô giáo chủ nhiệm: "Là cô Khương đấy ạ? Tôi là mẹ của Tống Mộ Phương, ngày mai ngày mốt Tống Mộ Phương không khỏe, tôi xin nghỉ cho thằng bé nghỉ ba ngày…"
Tống Mộ Phương: "…"
Cúp cuộc gọi, mẹ Tống nhìn Tống Mộ Phương: "Mộ Mộ, cô con duyệt rồi. Mấy ngày tới con lo nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Thôi được.
Thái độ của mẹ Tống kiên quyết dữ quá, Tống Mộ Phương từ bỏ việc tranh luận với bà.
Xin nghỉ mấy bữa chắc cũng không sao, với lại cậu cũng có đủ điểm sinh mệnh.
"Mộ Mộ, mình về nhà trước đi. Để mẹ hỏi thầy y tế mấy câu, con thu dọn rồi ra lẹ nha."
Tống Mộ Phương đáp một câu rõ rồi ạ. Nhưng vì lòng có chuyện khác, kì kèo trên giường nửa ngày trời vẫn không chịu nhúc nhích.
Mẹ Tống ở ngoài nói chuyện với thầy y tế xong, đợi mãi vẫn không thấy Tống Mộ Phương ra nên lại đi vào xem tình hình: "Mộ Mộ, sao con chưa thu dọn xong nữa? Có phải còn chuyện quan trọng gì chưa làm không?"
Đợi Cảnh Chiêu chẳng phải chuyện quan trọng gì đâu.
Tống Mộ Phương giật mình tỉnh táo lại, cậu nhảy xuống giường gấp chăn gọn gàng, đi theo mẹ Tống rời khỏi phòng y tế. Thậm chí còn không báo một tiếng với Cảnh Chiêu trước.
Nếu đã quyết định phải làm nhân vật phụ độc ác, vậy thì phải làm cho trót.
Vì mẹ Tống lo cậu ra ngoài trúng gió lại bị cảm lạnh, nên suốt ba ngày nay Tống Mộ Phương vẫn luôn ở lì trong nhà không ra khỏi cửa.
Nhưng bởi vì ngày xưa từng có kinh nghiệm thường xuyên nằm viện, Tống Mộ Phương không có thái độ phản kháng gì đối với việc mấy ngày không được ra ngoài, chỉ là có nỗi muộn phiền thoáng qua.
Khó khăn lắm mới hết ba ngày, ngày thứ tư lại dính ngày nghỉ trong tháng của trường, thế là lại không cần đến trường.
Ngày nghỉ hôm nay, Tống Mộ Phương vùi mình trong phòng sách, đang đọc một cuốn sách thì mẹ Tống đột nhiên gõ cửa tiến vào, báo cho Tống Mộ Phương một tin tốt: "Mộ Mộ, bạn con tới thăm nè."
Tống Mộ Phương vô thức ngẩng đầu lên, thấy Lý Bất Ngôn và Lục Tư ló đầu ra từ phía sau mẹ Tống, cười tủm tỉm chào cậu.
Ở trong nhà mấy ngày trời, tự nhiên được gặp bạn bè khiến Tống Mộ Phương rất vui.
Cậu khép cuốn sách trong tay, cong mắt cười chào hai người, khóe mắt lại liếc thấy gương mặt đẹp trai của Cảnh Chiêu xuất hiện trong tầm mắt.
Sao cả Cảnh Chiêu cũng đến đây?
Nụ cười trên gương mặt chữ điền của Tống Mộ Phương từ từ biến mất. Mẹ Tống còn đang ở bên ngoài, cậu không tiện đuổi Cảnh Chiêu đi. Dù sao đi nữa thì mẹ Tống có cảm tình với Cảnh Chiêu, trước đó còn từng đưa ra đề nghị sẽ giúp đỡ Cảnh Chiêu đi học, nhưng đã bị Cảnh Chiêu từ chối.
Tỏ vẻ không vui ra mặt đối với Cảnh Chiêu nhưng khi nói chuyện với Lục Tư và Lý Bất Ngôn thì tươi cười ngọt ngào, đến lượt Cảnh Chiêu thì chỉ có một câu lạnh tanh "Thích ngồi đâu thì tùy".
"Tống Mộ Phương, hai bữa nay sao rồi? Bệnh tình khá hơn chưa?" Lý Bất Ngôn quan tâm hỏi.
Đảo mắt nhìn sang Lý Bất Ngôn, Tống Mộ Phương lại treo nụ cười lên mặt: "Thấy đỡ hơn nhiều rồi. Mai là tới trường được."
"Vậy là tốt rồi. Hai bữa nay cậu không đi học nên bọn tôi lo cho cậu lắm đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!