Chương 36: (Vô Đề)

Cảnh Chiêu cõng Tống Mộ Phương bước nhanh về hướng phòng y tế.

Hơi thở ấm áp của người trên lưng phà lên cổ anh, tê tê ngứa ngáy, nhưng giờ đây Cảnh Chiêu chẳng có một xíu suy nghĩ mờ ám nào, lòng ngập ngụa bởi sự tự trách.

Tống Mộ Phương nằm bò ra bàn gần cả tiếng, rõ ràng anh chứng kiến hết cả, nhưng vẫn cho rằng Tống Mộ Phương đang ngủ. Mãi cho đến khi vào tiết mới phát hiện đối phương bị sốt, chuyện này không nên xảy ra.

Đang thầm hối hận, Cảnh Chiêu nghe thấy câu hỏi khẽ của Tống Mộ Phương. Giọng cậu vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại, nghe kỹ còn nhận ra có chút tủi thân: "Cậu hết giận tớ rồi sao?"

Trái tim Cảnh Chiêu chợt đau nhói, bước chân vẫn vững vàng như cũ.

Anh tự giễu cong môi cười, không nhịn được cười khổ trong lòng: Giận, đúng là anh đang giận. Nhưng không phải giận Tống Mộ Phương, mà là giận bản thân vô dụng, không xứng với Tống Mộ Phương.

Tống Mộ Phương nào biết suy nghĩ của Cảnh Chiêu vào giây phút này.

Cậu gắng gượng nhấc mí mắt, mãi không nhận được câu trả lời của Cảnh Chiêu, không cầm lòng được thấy thất vọng.

Bởi vì đang bị bệnh và phát sốt, đầu óc Tống Mộ Phương trở nên ì ạch và hỗn loạn.

Chỉ nghĩ rằng Cảnh Chiêu ghét mình, mình cũng không muốn mặt dày dính lấy Cảnh Chiêu, không muốn khiến mình tự mất mặt.

Bĩu môi vỗ bả vai Cảnh Chiêu, ngọ nguậy trên người Cảnh Chiêu, đồng thời miệng còn lẩm bẩm: "Cảnh Chiêu, cậu thả tớ xuống đi, tớ sẽ tự đi."

Sao Cảnh Chiêu có thể nghe lời thả Tống Mộ Phương xuống theo lời cậu, để cậu tự đi thật. Anh xốc Tống Mộ Phương lên một chút, giữ chặt hơn, Cảnh Chiêu lắc đầu nói bằng chất giọng nặng nề: "Đừng quậy, tôi sẽ không thả cậu xuống."

"Cậu thật đáng ghét." Tống Mộ Phương không vui, đôi mắt ngập sương mờ.

Cậu gắng vực dậy tinh thần, đập mạnh vào bả vai Cảnh Chiêu, đương nhiên, mạnh này là Tống Mộ Phương tự nhận.

Do bị bệnh mà toàn thân Tống Mộ Phương mềm oặt không vận lực nổi, so với đấm đánh thì dùng mấy từ như bé mèo con làm nũng để hình dung còn chuẩn hơn.

"Cậu thật đáng ghét." Tống Mộ Phương nhỏ giọng lặp lại bên tai Cảnh Chiêu lần nữa, lầm bà lầm bầm: "Tớ không cần cậu cõng."

"Ừ, tôi đáng ghét." Cảnh Chiêu hùa theo Tống Mộ Phương: "Nghe lời, đến phòng y tế đã. Đợi đến rồi hẵng mắng tôi tiếp được không?"

Cảnh Chiêu không nói thì thôi, vừa nói xong, nỗi tủi thân trong lòng Tống Mộ Phương lập tức trỗi dậy. Đôi mắt ngấn lệ không có tiêu điểm nhìn về phía trước, uất ức oán trách Cảnh Chiêu: "Nhưng cậu thật thật là quá đáng ghét. Tự dưng bơ tớ, tớ cũng đâu biết tại sao cậu lại giận, cũng không biết mình đã làm gì sai." Nói đến đoạn sau, Tống Mộ Phương hít mũi, giọng nghẹt âm mũi, cực kỳ đáng thương.

Cảnh Chiêu im lặng một lúc lâu: "Tôi không giận cậu. Cậu tốt như vậy, nào có ai nỡ giận cậu."

"Thật không?" Tống Mộ Phương bị bệnh phản ứng chậm hơn thường ngày.

"Thật."

Tống Mộ Phương nhắm hai mắt lại, đôi tay vô thức ôm chặt cổ Cảnh Chiêu thêm một chút, mặt dán lên lưng anh. Giọng mềm như hóa thành một vũng nước, dùng phần sức lực còn sót lại tố cáo: "Cậu nói xạo. Mấy ngày nay cậu chẳng thèm nói chuyện với tớ, còn bảo không giận."

Mấy bữa này không chỉ mỗi Tống Mộ Phương khó chịu, trong lòng Cảnh Chiêu cũng không dễ thở hơn là bao. Phải giữ khoảng cách với Tống Mộ Phương thì khó chịu, nhìn thấy được cậu còn khó chịu hơn.

Lời tố cáo của Tống Mộ Phương mềm nhũn không có hơi sức nào, tựa như cây kim siêu mảnh, đâm vào trái tim Cảnh Chiêu, đau đớn vô cùng.

Thật lòng xin lỗi, tôi sai rồi.

Cảnh Chiêu thầm xin lỗi Tống Mộ Phương trong lòng.

Cảnh Chiêu nhanh chóng cõng Tống Mộ Phương đến phòng y tế trường.

Thấy Cảnh Chiêu cõng một bạn bước vào, thầy y tế vội bảo Cảnh Chiêu để bệnh nhân nằm lên giường.

Thầy quan sát sắc mặt của Tống Mộ Phương, lấy nhiệt kế ra đưa cho Cảnh Chiêu: "Đo nhiệt độ trước đi."

Cảnh Chiêu nhận lấy nhiệt kế, nhìn Tống Mộ Phương đang nằm trên giường, khẽ nói nhỏ như dỗ trẻ con: "Nâng cánh tay lên một chút, đo nhiệt độ cơ thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!