Tống Mộ Phương quay đầu nhìn thùng rác trong góc lớp.
Cậu trợn to mắt, khó tin quay đầu nhìn Cảnh Chiêu: "Sao, sao cậu lại vứt thư tình của người ta?"
Cảnh Chiêu nhìn Tống Mộ Phương: "Chứ không thì nên làm gì?"
Làm gì?
Tống Mộ Phương nhíu mày tự ngẫm trong chốc lát.
Cậu chưa từng nhận được thư tình, không có kinh nghiệm giải quyết những vấn đề tương tự. Nhưng cứ cảm thấy vứt thư tình vào thùng rác gì đó không phải cách hay.
"Dù sao thì cũng không thể vứt thư tình bạn nữ gửi cho cậu vào thùng rác được." Tống Mộ Phương nhỏ giọng lẩm bẩm, dùng âm lượng chỉ có cậu và Cảnh Chiêu nghe thấy: "Chắc chắn cậu ấy đã tốn rất nhiều thời gian để viết ra, là tấm lòng của cậu ấy. Nếu để con gái người ta biết cậu không thèm đọc lấy một lần đã vứt thẳng vào thùng rác thì sẽ buồn biết bao."
Cảnh Chiêu lẳng lặng nhìn Tống Mộ Phương.
Rất lâu sau đó, anh hỏi một câu: "Tống Mộ Phương, cậu nghĩ gì khi thấy tớ nhận được thư tình?"
"Tớ có thể nghĩ gì được chứ." Tống Mộ Phương cười ha ha, dời mắt đi không nhìn thẳng vào đôi mắt của Cảnh Chiêu.
Thật ra cậu có hơi ghen tị vì Cảnh Chiêu nhận được thư tình, chính cậu còn chưa từng nhận được.
Nhưng nếu Cảnh Chiêu biết sẽ cảm thấy cậu hẹp hòi cho xem, cậu sẽ không nói ra suy nghĩ thật lòng của mình cho Cảnh Chiêu biết đâu!
"Ừ, tôi biết rồi." Giọng Cảnh Chiêu loáng thoáng không rõ.
Vừa đúng lúc tiếng chuông tiết tự học tối vang lên. Tống Mộ Phương ngồi thẳng thớm nghe giảng, không lằng nhằng chủ đề thư tình với Cảnh Chiêu nữa, mở một cuốn sách ra, tập trung tự học.
Song, Cảnh Chiêu bên cạnh cậu lại im lặng nhìn sách vở trước mắt, tâm trạng nặng trĩu.
Vào ngày hôm ấy, khi phát hiện có lẽ Tống Mộ Phương ngưỡng mộ mình, thật ra Cảnh Chiêu rất ngạc nhiên.
Đối phương vừa trong sáng vừa thuần khiết, so với anh như thể hai thế giới khác biệt. Thế nhưng một người như vậy, lại ngưỡng mộ mình. Nhận thức được điều đó khiến Cảnh Chiêu ngờ vực, đồng thời lại có một chút cảm xúc vui vẻ lạ thường. Trong lúc đó, Cảnh Chiêu cầm lòng chẳng đặng, săn sóc cho Tống Mộ Phương nhiều hơn một chút.
Sau khi mẹ qua đời, thật ra Cảnh Chiêu vẫn luôn ở trong trạng thái trưởng thành một cách hoang dại, không ai quan tâm, không ai chăm lo, chỉ có mình anh đau khổ giãy giụa trong vũng bùn tối tăm.
Hầu như ai cũng đều hướng về phía ánh sáng. Nhất là một sự tồn tại bị người ta ghét bỏ như anh lại càng để ý đến Tống Mộ Phương nhiều hơn. Cảnh Chiêu vô thức bị đối phương thu hút.
Đối phương cho Cảnh Chiêu sự ấm áp, là thứ xưa kia Cảnh Chiêu chưa từng cảm nhận được từ người khác.
Là người duy nhất quan tâm anh sau khi mẹ không còn, là người để tâm anh có sống tốt hay không, cũng là người duy nhất vẫn luôn tin tưởng, ủng hộ anh.
Trong mắt Cảnh Chiêu, Tống Mộ Phương xứng đáng với tất cả tính từ tốt đẹp nhất trên đời này, xứng đáng được người người yêu quý.
Khoảng thời gian trước, bởi vì sự bảo bọc của Tống Mộ Phương đối với mình mà Cảnh Chiêu đã nhầm tưởng rằng có lẽ cậu có một chút hảo cảm dành cho anh.
Nhưng giờ đây ngẫm lại, một sự hiện diện tốt đẹp nhường ấy, sao có thể thích một kẻ vừa vô dụng vừa tối tăm như anh được đây.
Sự quan tâm trong khoảng thời gian đó chắc hẳn chỉ là thương hại mà thôi. Là anh đắc ý quên mình, nảy sinh thứ suy nghĩ không nên có.
Tống Mộ Phương là mây trắng trôi nổi trên bầu trời, anh là đống bún dơ bẩn, xấu xí lẫn trong đất bị người ta dẫm đạp. Bọn họ là người thuộc về hai thế giới.
Nếu không phải đối phương mang lòng thương hại đối với anh, có lẽ cả đời này giữa họ cũng sẽ chẳng có giao điểm nào.
Mà anh lại mơ mộng hão huyền rằng biết đâu đối phương sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình. Cái suy nghĩ vớ vẩn ấy thật nực cười làm sao. Cảnh Chiêu cong khóe môi cười tự giễu, ánh mắt lại hơi ảm đạm.
Một khi đã như vậy, thì hãy kịp thời đưa tất cả về quỹ đạo trước khi tạo thành sai lầm đi.Mỗi tuần có bốn buổi trưa Cảnh Chiêu phải đi làm thêm ở tiệm cơm, ba ngày còn lại đều ăn trưa ở căng tin trường. Hôm nay là ngày Cảnh Chiêu sẽ đến căng tin ăn trưa.
"Cảnh Chiêu, muốn đến căng tin ăn trưa chung không?" Hết tiết, Tống Mộ Phương cất sách giáo khoa và bút viết, nói với Cảnh Chiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!