Chương 34: (Vô Đề)

Như thường lệ, buổi chiều vẫn là đại hội thể thao.

Tiếng chuông reo lên, lớp trường tập hợp các bạn lớp 11/8 ngoài hành lang, cùng xuống sân điền kinh.

Tống Mộ Phương bước hai bước ra ngoài, sực nghĩ đến chuyện gì đó. Chạy lạch bạch trở về, cúi người lần tìm trong hộc bàn. Cuối cùng, cậu tìm thấy một cuốn từ vựng tiếng Anh chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút.

Cậu vui vẻ cong đôi mắt, cất cuốn từ vựng vào túi đồng phục.

Thấy Tống Mộ Phương đi ra, Lý Bất Ngôn lùi ra sau hai bước, chừa chỗ cho cậu, thì thầm: "Tống Mộ Phương, cậu mới vào lớp tìm gì vậy?"

"Tớ lấy cuốn từ vựng." Tống Mộ Phương chui vào hàng, lấy cuốn từ vựng ra, quơ quơ trước mắt Lý Bất Ngôn như thể khoe khoang: "Đại hội thể thao chán quá trời. Lúc chán tớ có thể học thuộc từ vựng."

Đại hội thể thao trường trung học số một Dương Thành có rất nhiều quy tắc.

Học sinh phải ngồi tại chỗ không được đi lung tung, tại chỗ ngồi phải có ít nhất 75% sỉ số trở lên. Mỗi lớp còn phải viết một lượng bài cổ vũ nhất định.

Cũng may là không cấm học sinh chơi điện thoại, bởi vậy đa số học sinh cũng không ghét bỏ gì đại hội thể thao. Chỉ khổ cho học sinh không nghiện điện thoại như Tống Mộ Phương chịu không nổi nửa buổi sáng vừa qua.

Lý Bất Ngôn nghe câu trả lời của Tống Mộ Phương, trên mặt lộ ra vẻ giác ngộ.

Nhìn đi, đây là sự khác biệt giữa mình và đám học sinh ngoan như Tống Mộ Phương.

Sau hai giây nghiêm túc suy ngẫm, cậu ta ngẩng đầu, nghiêm chỉnh nói: "Cậu nói có lý lắm."

Rồi nhanh chân lượn vào phòng học lớp 11/8, lấy cuốn từ vựng ra, chen vào hàng, nói với Tống Mộ Phương: "Lát nữa tôi cũng sẽ học từ vựng. Tôi phải noi gương theo cậu. Cái câu kia bảo gì ấy nhỉ, good good study, day day up!"

Điểm danh xong, các học sinh lớp 11/8 nhanh chóng di chuyển tới khu vực được chỉ định cho họ.

Bọn Tống Mộ Phương, Lý Bất Ngôn chiếm bốn ghế cuối hàng.

Tống Mộ Phương ngồi xuống ghế thứ hai từ dưới lên của hàng bên trái với Cảnh Chiêu, bên phải là Lý Bất Ngôn và Lục Tư.

Tống Mộ Phương xin lịch thi đấu từ lớp phó thể dục, xem thật kỹ. Cuộc thi chạy 3000 mét nam lớp 11 của Cảnh Chiêu sẽ bắt đầu vào khoảng bốn giờ. Bây giờ mới có hai giờ, vì vậy vẫn còn quá sớm cho đến lúc Cảnh Chiêu thi chạy.

Không có hứng xem người khác thi đấu, Tống Mộ Phương lật cuốn từ vựng trong tay, tìm được trang lần trước đang học dở, nghiêm túc học từ mới.

Lý Bất Ngôn bên cạnh cũng bắt chước theo, lật trang thứ nhất của cuốn từ vựng, nhỏ giọng niệm: "A, an, một, một cái; abandon, abandon, rời bỏ, vứt bỏ; abnormal, abnormal…"

Tiếng niệm từ vựng bên tai chắc không kiên trì nổi mười phút.

Sau đó nữa, tiếng "Choang" khởi động game vang lên.

Tống Mộ Phương quay đầu nhìn, Lý Bất Ngôn đã vứt cuốn từ vựng sang một bên, bắt đầu chơi game.

Thấy Tống Mộ Phương nhìn qua đây, Lý Bất Ngôn còn giải thích: "Học nãy giờ có hơi nhức đầu, tôi chơi game thư giãn đầu óc xíu."

Lục Tư quan sát, không nhịn được mở miệng bình luận: "Mồm miệng của Lý Bất Ngôn là chúa xạo quần."

"Tôi không thấy cậu đang nói gì hết." Đôi mắt của Lý Bất Ngôn vẫn dán chặt vào màn hình trong tay.

"Lý Bất Ngôn học từ vựng mãi mãi bắt đầu bằng a, đã thành công khiến thầy cô ưu phiền, skr skr~"

"Há, tôi đánh cậu giờ." Lý Bất Ngôn vứt điện thoại xuống, làm ra điệu bộ muốn nhéo Lục Tư, hai người cãi cọ ầm ĩ.

Hai cái tên dở hơi này.

Tống Mộ Phương buồn cười ngồi nhìn, nhưng cũng nhờ có họ mà cuộc sống học đường có thêm nhiều chuyện thú vị.

Tống Mộ Phương nhịn cười quay đầu, bất ngờ phát hiện ra Cảnh Chiêu đang nhìn mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!