Sau khi Cảnh Chiêu đánh bọn anh Minh nằm xả lai, cuối cùng chủ nhiệm khối cũng muộn màng dẫn theo hai chú bảo vệ tới.
Trong nhà vệ sinh loạn cào cào.
Chủ nhiệm khối thấy hai tên nằm trên đất nửa sống nửa chết, đặc biệt là còn có một người đang bị Cảnh Chiêu đạp dưới chân thì lập tức trợn trắng mắt, hét to: "Không ngờ lại dám đánh nhau trong nhà vệ sinh, đến văn phòng hết cho tôi."
Biểu cảm trên mặt anh Minh và Cảnh Hâm dưới đất hóa đen.
Tên canh chừng bị mù rồi ư, thấy có giáo viên đến mà không báo.
Bọn họ mắng thầm trong lòng theo bản năng, đợi ra khỏi cửa mới thấy đồng bọn giúp canh chừng cũng đã ăn đập, mặt mũi bầm dập đang bị một chú bảo vệ trông chừng.
Cảnh Hâm: "…"
Muốn bỏ chạy, nhưng phía sau có bảo vệ đi theo, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Mấy người chán nản đi theo chủ nhiệm khối đi về hướng văn phòng.
Tống Mộ Phương cũng theo sau. Qua vài phút, cậu cũng đã bình ổn tâm trạng.
Nhìn gương mặt đẹp trai, lạnh lùng của Cảnh Chiêu bên cạnh, tưởng rằng Cảnh Chiêu không vui do đang lo lắng vì bị chủ nhiệm khối bắt gặp cảnh đánh nhau. Vì vậy, bước chân cậu nhích lại gần Cảnh Chiêu, vỗ vào tay anh. Đôi mắt đen láy trong veo, sáng ngời, ngửa đầu an ủi anh: "Cảnh Chiêu, cậu đừng lo. Cậu đánh người có lý, chắc chắn trường sẽ không phạt cậu đâu."
Kể từ sau khi Cảnh Chiêu lần nữa xuất hiện kịp thời để giúp cậu, cậu đã không còn cách nào giữ được mặt lạnh, độc ác chế giễu, sỉ nhục đối phương như trước được nữa.
"Ừ, tôi không lo lắng."
Tống Mộ Phương nghĩ đến một chuyện, lại rầu rĩ, nhỏ giọng thì thầm với Cảnh Chiêu: "Không lo thì tốt. Phải rồi, cậu qua đây rồi thì cuộc thi lát nữa phải làm sao đây?"
"Đều tại tớ, tớ không nên chạy đi vệ sinh ngay lúc này." Tống Mộ Phương cúi đầu, xoắn ngón tay.
Cảnh Chiêu cúi đầu, nhìn thấy đôi môi hồng mềm mại đang hơi mím lại của Tống Mộ Phương, và vài sợi tóc rũ xuống bên vành tai nhỏ nhắn của cậu, nói thật khẽ: "Không sao đâu."
Vào văn phòng, chủ nhiệm khối đặt câu hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: "Lớp nào? Tại sao đánh nhau?"
Tống Mộ Phương thấy Cảnh Chiêu không nói gì, tiến hai bước: "Em là Tống Mộ Phương lớp 11/8, bạn bên cạnh học cùng lớp với em, tên là Cảnh Chiêu."
"Các em thì sao?" Tầm mắt chủ nhiệm khối chuyển lên người bọn Cảnh Hâm.
Cảnh Hâm chột dạ báo tên, mà anh Minh đứng bên cạnh cậu ta thì ấp a ấp úng nửa ngày trời, không nói nên lời.
Giỡn chơi, bọn chúng vốn mặc đồng phục của Cảnh Hâm rồi nhân lúc hai ngày tổ chức đại hội thể thao khá loạn lén trà trộn vào, làm gì có lớp để mà báo. Nếu báo đại một lớp nào đó thì đợi giáo viên chủ nhiệm đến là lòi tại trận.
Ánh mắt nghi ngờ của chủ nhiệm khối quét trên người hai tên côn đồ: "Có cái lớp cũng không báo nổi hả?"
Hai tên ngậm miệng không nói một lời.
Cảnh Hâm cũng quyết định không để lộ thân phận của bọn anh Minh.
Mấy tên này đều cho rằng chỉ cần bọn chúng không nói thì chủ nhiệm khối sẽ không biết.
Nhưng nào ngờ, sau vài phút tĩnh lặng, cậu chủ con nhà giàu trông rất ngoan ngoãn kia lại đứng ra, giọng nói trong trẻo: "Thưa thầy, bọn họ không báo nổi, bởi vì hai tên đó là do Cảnh Hâm dắt từ ngoài trường vào, không phải học sinh trường mình ạ."
Nhìn sang Tống Mộ Phương thì biểu cảm trên mặt chủ nhiệm khối tốt đẹp hơn nhiều.
Thủ tục chuyển trường của Tống Mộ Phương là do thầy giúp xử lý, cũng rõ điều kiện gia đình Tống Mộ Phương. Nhất là khi Tống Mộ Phương chuyển trường đến đây thì ba cậu đã tặng cho trường 500 máy điều hòa mới.
Bởi vậy, dưới tiền đề Tống Mộ Phương không gây chuyện thì thầy rất sẵn lòng nể mặt đối phương: "Tống Mộ Phương, vậy em nói đi, cụ thể tình huống là thế nào."
Tống Mộ Phương kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong nhà vệ sinh, cộng thêm nửa lộ nửa giấu phần kế hoạch của bọn Cảnh Hâm mà cậu đã biết được thông qua hệ thống cho chủ nhiệm khối nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!