Tống Mộ Phương bị chặn trong buồng vệ sinh, sau khi làm xong tất cả những việc có thể làm, cậu bắt đầu chắp tay trước ngược, im lặng cầu nguyện chủ nhiệm khối có thể nhanh chóng dẫn người đến đây, hoặc là mấy tên ngoài cửa đợi hết kiên nhẫn sẽ chủ động chọn rời đi.
Nhưng tất nhiên, ông trời không nghe được lời cầu nguyện của Tống Mộ Phương.
Hệ thống trong đầu cậu sợ hãi hét to:[Cái tên anh Minh kia tới kìa!]
Tiếng thét của 1111 dọa Tống Mộ Phương hết hồn.
Vỗ vỗ ngực bình tĩnh lại, Tống Mộ Phương bước hai bước về phía trước, áp tai lên cánh cửa, tập trung lắng nghe.
Đúng thật ngoài cửa có tiếng người đi lại, tiếng động đó dừng ngay trước cửa buồng của Tống Mộ Phương. Tiếp đến, cửa buồng của cậu bị người ta đẩy thử, giống như thể muốn chắc chắn trong buồng vệ sinh này có người hay không.
Tống Mộ Phương bị mấy hành động liên tù tì này dọa cho không dám thở mạnh.
Con ngươi của cậu bối rối xoay tròn, cắn môi, vươn tay lấy cây lau sàn mà nhân viên vệ sinh để lại.
Sau khi có được vũ khí trong tay, cuối cùng Tống Mộ Phương cũng có cảm giác an tâm hơn một chút.
Hệ thống đần ra vì tình huống trước mắt, giọng nói run lẩy bẩy:[Làm sao đây?]
[Không sao đâu.]Tống Mộ Phương nắm chặt cây lau nhà trong tay an ủi hệ thống. Nhưng ngay cả chính cậu cũng không tin nổi vào lời an ủi này.
Anh Minh ngoài cửa cũng đang tự nhủ trong lòng.
Chỉ đi vệ sinh thôi mà, sao có thể lâu vậy được?
Lâu thì thôi, quan trọng nhất là không hề có một tiếng động. Nếu không phải bọn chúng canh ngoài cửa ngay từ đầu, biết cánh cửa này chưa từng được mở ra thì có khi giờ sẽ nghi ngờ có phải người bên trong đã nhân lúc bọn chúng không để ý mà lủi mất rồi không.
Bất kỳ lúc nào cũng có khả năng sẽ có người đến nhà vệ sinh này, đối với chúng mà nói, kéo dài thời gian không phải là chuyện tốt.
"Cảnh Hâm, mày lại đây. Tao leo lên coi thử có khi nào cái thằng tên Tống Mộ Phương đã chết trong buồng rồi hay không." Anh Minh vẫy tay với Cảnh Hâm, gửi tin nhắn qua.
Anh Minh là người Cảnh Hâm không chọc nổi, huống hồ cậu ta còn trông mong đám anh Minh dạy cho Tống Mộ Phương một bài học.
Cậu ta ngoan ngoãn bước đến, theo sau anh Minh bước vào buồng vệ sinh bên cạnh buồng của Tống Mộ Phương.
Anh Minh dẫm lên bả vai Cảnh Hâm, ngoi đầu lên, vừa định nhìn thử xem Tống Mộ Phương đang làm gì, thì một cây lau sàn bự chảng thụi đến, gã bị cây lau sàn thúi hoắc đó chà lên hết cả mặt.
Thêm vào đó, vì đang đạp một chân lên bả vai Cảnh Hâm nên gã bị mất thăng bằng, chưa kịp đứng ngay nên bị ngã nhào ra sau.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Cảnh Hâm hoàn toàn chưa kịp hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Thấy anh Minh ngã sõng soài dưới đất, nhe răng trợn mắt, lật đật hỏi dồn: "Anh Minh, anh đã nhìn thấy gì ạ?"
Anh Minh tức muốn nổi điên.
Gã sống đến chừng tuổi này, lần đầu tiên phải chịu nỗi nhục nhã như vậy.
Gã không trả lời câu hỏi của Cảnh Hâm, vừa định thần lại thì tức khắc lao ra khỏi buồng, đến trước cửa buồng vệ sinh của Tống Mộ Phương, đá một phát vào cánh cửa: "Mẹ nó mày ra đây cho tao."
Tống Mộ Phương hoảng sợ vì tiếng rống tràn ngập tức giận của đối phương, siết cây lau sàn trong tay, người run bần bật.
Nhưng cũng hiểu rõ, nếu bây giờ cậu bước ra thì đấy mới thật sự là dê vào miệng cọp.
Anh Minh ngoài cửa nghe thấy bên trong vẫn không phát ra tiếng động, cơn giận càng dữ dội hơn, đã quên mất suy nghĩ đợi Tống Mộ Phương ra rồi mới cho cậu một bài học ban đầu.
Bị chà cây lau sàn lên mặt, còn suýt nữa té xuống bồn cầu.
Gã đinh ninh mình chưa từng chịu nỗi nhục nhã vô cùng như thế bao giờ. Nếu hôm nay không ăn miếng trả miếng thì sau này lăn lộn giang hồ kiểu gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!