Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua.
Sáng hôm nay, sau khi Cảnh Chiêu ngồi về chỗ thì thoáng trông thấy trong hộc bàn của anh có thêm thứ gì đó màu xanh lam.
Anh nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là một hộp giấy màu xanh nhạt.
Chiếc hộp giấy to bằng nửa bàn tay, không có quá nhiều hoa văn cầu kỳ, chỉ có một vòng hoa văn được in trên mặt trên, bên ngoài được thắt một dải ruy băng trắng mỏng, nhỏ nhắn, xinh xắn, đính kèm một tờ giấy nhớ.
Cậu ấy tặng sao?
Khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy hộp giấy, trái tim Cảnh Chiêu trỗi dậy cảm xúc hân hoan như đang nhảy nhót.
Tuy nhiên, khi thấy rõ chữ viết trên giấy nhớ, anh lại thất vọng rũ mắt xuống.
Trên hộp giấy có ba chữ——Gửi Cảnh Chiêu.
Chữ rất đẹp, là Sấu Kim Thể, chỉ là không phải chữ Tống Mộ Phương viết.
Nếu không phải của Tống Mộ Phương, vậy thì nó không cần thiết có mặt ở đây.
Bởi vì những chuyện đã xảy ra ở cấp hai nên Cảnh Chiêu rất e dè thứ có trong chiếc hộp không hiểu sao lại xuất hiện trong hộc bàn mình, càng không có suy nghĩ sẽ nhận lấy.
Không có suy nghĩ muốn mở hộp ra, Cảnh Chiêu xách dải ruy băng của chiếc hộp, mặt lạnh tanh, định đứng dậy vứt nó vào thùng rác. Ngay đúng lúc này, Tống Mộ Phương ngồi cạnh anh mở miệng nói.
Do mắc cỡ nên Tống Mộ Phương cố tình cúi đầu để né tránh ánh mắt của Cảnh Chiêu, đương nhiên cũng không thấy vẻ ngang tàng chợt lướt qua gương mặt kia khi xách chiếc hộp lên: "Cảnh Chiêu, ừ thì, mẹ tớ có nướng mấy chiếc bánh nhỏ, bảo tớ gửi lời cảm ơn vì mấy bữa nay đã chăm sóc tớ."
Thương thế của cậu còn khôi phục nhanh hơn dự đoán ban đầu.
Vốn tưởng phải tốn ít nhất hai tuần, nào ngờ giờ đây chỉ mới một tuần trôi qua mà gần như đã khỏi hẳn, chỉ là đi nhiều vẫn thấy hơi đau.
Mẹ Tống nói, ít nhiều cũng nhờ công Cảnh Chiêu chăm lo cho.
Cảnh Chiêu ngừng lại, ngồi lại về chỗ, từ dùng một ngón tay móc lấy sợi dây ruy băng chuyển sang nâng hộp bánh.
"Vậy thì cảm ơn cô giúp tôi." Giọng Cảnh Chiêu rất khẽ, anh cất chiếc hộp xanh lam vào trong hộc bàn, vì sợ rớt ra nên còn cố ý đẩy vào sâu hơn: "Cảm ơn cả cậu nữa."
Tống Mộ Phương mất tự nhiên quay đầu nhìn sang Cảnh Chiêu, nhỏ giọng lầm bầm: "Có gì đâu mà cảm ơn."
Nói đi phải nói lại, Cảnh Chiêu đã giúp cậu bao nhiêu chuyện, cậu lại vì thiết lập nhân vật phụ phản diện mà chẳng thể nói một câu cảm ơn đàng hoàng với Cảnh Chiêu.
Đợi đến khi cậu thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, có được một thân phận tự do thì nhất định phải nói cảm ơn Cảnh Chiêu đàng hoàng, Tống Mộ Phương siết nắm đấm, lén nghĩ vậy.
Chỉ là không biết còn cách bao lâu mới đến ngày đó, Cảnh Chiêu khi ấy sẽ trở thành người như thế nào, nghĩ đến đây lại khiến tâm trạng Tống Mộ Phương hoang mang.
Giờ giải lao của tiết hai.
Lớp phó thể dục của 11/8 cầm một tờ đơn, phấn khởi vọt vào lớp: "Tin tốt đây các bác ơi. Học kỳ tới trường mình sẽ tổ chức đại hội thể thao. Người ta thường hay nói, sinh mệnh nằm ở vận động. Lớp mình có ai xung phong đăng ký tham gia đại hội thể thao không?"
Lác đác vài người giơ tay.
Hầu hết mọi người không muốn tham gia đại hội thể thao.
Lớp phó thể dục cầm tờ đơn đi một vòng, đa số những hạng mục phía sau vẫn trống trơn.
Ai cũng không muốn tham gia cái đại hội thể thao vô tích sự kia, hay nói một cách khác, chỉ muốn coi chứ không muốn tham gia vận động.
Nhưng phía trường có quy định mỗi lớp phải có ít nhất hai người đăng ký tham gia cho mỗi hạng mục. Tình trạng lượt đăng ký của lớp 11/8 hiện tại dĩ nhiên là không tuân thủ quy định.
Lớp phó thể dục lắc lắc tờ đơn trong tay, cố gắng hết sức để khơi dậy tính tích cực của các bạn cùng lớp: "Còn ai muốn đăng ký không? Nghe nói đạt giải thì trường sẽ trao thường, còn có cả cúp nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!