Chương 28: (Vô Đề)

Đêm đến, khi Tống Mộ Phương về đến nhà thì mẹ Tống đang ngồi trên sô pha xem TV trông thấy chân bé ngoan quý giá của bà bị quấn băng vải, khập khiễng bước vào. Biểu cảm trên mặt bà lập tức biến đổi: "Mộ Mộ, con bị sao vậy?"

Vì Tống Mộ Phương biết mẹ Tống sẽ lo lắng cho nên mới muốn về đến nhà mới kể chuyện này với bà.

Nếu chỉ kể qua điện thoại thì chắc chắn mẹ Tống không sao yên tâm được, đến lúc đó còn khiến bà lo lắng hơn.

Quả nhiên, nghe Tống Mộ Phương giải thích xong, biết chỉ là thương tích nhẹ, sau hai tuần sẽ hồi phục thì mẹ Tống cũng không hoàn toàn yên tâm.

Bà nhìn băng vải trên chân Tống Mộ Phương, vẻ mặt đầy sầu lo, đề nghị: "Mộ Mộ, hay là, hai tuần này con xin nghỉ học đi?"

Xin nghỉ đương nhiên là không thể được.

Tống Mộ Phương lắc đầu từ chối: "Không sao đâu ạ, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, chỉ vì bị trẹo chân mà không đi học thì có hơi làm quá vấn đề."

Hai tuần không đi học thì không biết cậu sẽ tụt mất bao nhiêu tiến độ học, vả lại còn có điểm sinh mệnh quan trọng nhất nữa.

Mẹ Tống hơi do dự: "Nhưng chân con đã thành thế này rồi."

Tống Mộ Phương dịch mông, ngồi bên cạnh mẹ Tống, đưa đầu hướng về phía tầm tay của mẹ Tống để bà xoa đầu cậu, ngoan ngoãn nói: "Mẹ, không sao thật mà. Chỉ là thương tích nhẹ thôi, lúc ở trường con sẽ cẩn thận."

Mẹ Tống than ôi, dùng sức xoa mấy cái tên mái tóc đen mượt của nhóc con ngoan ngoãn nhà mình.

Hiểu được thái độ kiên quyết của nhóc con ngoan ngoãn nhà mình nên cũng không bảo cậu hãy xin nghỉ nữa, nhưng hiểu là một chuyện, có chấp nhận hay không là một chuyện khác.

Ngẫm nghĩ kỹ càng vài giây, mẹ Tống nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời: "Hay là vầy đi, Mộ Mộ, mẹ sẽ đi học với con. Đến lúc đó mẹ sẽ đứng ngoài lớp học, con muốn làm gì cứ kêu mẹ. Dù sao ngày nào mẹ cũng ở nhà chẳng có gì để làm."

Để mẹ Tống đứng ngoài cửa lớp cả ngày trời? Sao có thể làm vậy được!

Tống Mộ Phương còng cứng người từ chối theo bản năng: "Mẹ ơi, không được đâu. Đứng mãi ngoài cửa lớp thì mệt lắm, hơn nữa thật sự không cần thiết phải vậy."

"Nhưng mà…"

Ba Tống ngồi bên cạnh mẹ Tống không nhịn được lên tiếng: "Mộ Phương đã lớn như vậy rồi, có thể tự lo cho bản thân, em đừng ở đây nhọc lòng thêm làm gì."

"Nhưng em lo mà!" Mẹ Tống nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của Tống Mộ Phương, cuối cùng cũng từ bỏ ý tưởng đến trường cùng cậu, nhưng lòng vẫn sầu lo: "Thế lỡ lúc ở trường Mộ Mộ phải làm việc nặng nhọc gì đó thì sao?"

Tống Mộ Phương cong mắt, dỗ dành bà: "Mẹ yên tâm đi ạ. Trong trường nào có việc nặng nhọc gì, đó là nơi để học tập."

Thấy biểu cảm của mẹ Tống vẫn không khá hơn, Tống Mộ Phương lại lôi Cảnh Chiêu ra: "Với lại bạn cùng bàn của con tốt bụng lắm, cậu ấy nói mấy ngày tới sẽ chăm lo cho con."

Mẹ Tống hỏi theo bản năng: "Bạn cùng bàn của con có đáng tin không?"

Tống Mộ Phương gật đầu một cách nặng nề.

Cảnh Chiêu còn đáng tin hơn Lý Bất Ngôn hay Lục Tư nhiều ấy chứ!

"Vậy thì tốt rồi." Nghe nói sẽ có người lo cho Tống Mộ Phương khi ở trường, rốt cuộc mẹ Tống cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sau khoảng thời gian này, con nhớ phải cảm ơn bạn này đàng hoàng đấy."

Đương nhiên là Tống Mộ Phương liên tục gật đầu.

Tắm rửa dưới sự giúp đỡ của ba Tống, Tống Mộ Phương tám chuyện với mẹ Tống thêm một lát, chưa tới mười giờ đã bị mẹ Tống hối thúc lên lầu đi ngủ.

Miệng còn lẩm bẩm cái gì mà người bị thương chân cẳng càng phải nghỉ ngơi cho tốt, thế thì mới có thể nhanh chóng hồi phục, thậm chí còn lấy mấy cặp sách của Tống Mộ Phương, bảo là sợ cậu lén thức đêm làm bài trong phòng.

Lần này, Tống Mộ Phương nói không lại mẹ Tống, bị bà đuổi lên lầu.

May mắn thay, cậu đã làm hết bài tập thầy cô giao lúc ở trường. Vốn định sẽ làm thêm bài tập riêng của bản thân, nhưng nếu mẹ Tống không cho thì thôi khỏi làm vậy.

Tống Mộ Phương dựa lưng vào cánh cửa, vô cùng vui vẻ cho bản thân một lần nghỉ xả hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!