Thời điểm về đến trường đã là năm sáu giờ, vừa đúng vào tiết cuối cùng của buổi chiều.
Trước khi về lớp thì Tống Mộ Phương bị Cảnh Chiêu đỡ đến phòng y tế một chuyến.
Bác sĩ kiểm tra tình trạng xong nói với Tống Mộ Phương, chân cậu không bị gãy xương, chỉ là chấn thương phần mềm dưới da thông thường mà thôi rồi giúp cậu băng bó, bảo cậu hai ngày này bớt di chuyển, tránh tạo thành thương tổn lần thứ hai.
Đương nhiên Tống Mộ Phương liên tục gật đầu.
Đợi xử lý vết thương xong, mới được Cảnh Chiêu đỡ đi khập khiễng ra khỏi phòng y tế.
"Không cần tôi cõng cậu thật à?" Cảnh Chiêu hỏi lại lần nữa.
Tống Mộ Phương xua tay: "Không cần không cần, giờ đã không còn đau đến vậy nữa rồi." Hơn nữa trong trường có bao nhiêu là người, một thằng con trai như cậu mà để bị người ta cõng thì mắc cỡ biết nhường nào.
Chưa đi được vài bước, Tống Mộ Phương sực nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
Cậu dừng bước, chần chừ hỏi: "Cảnh Chiêu, bác sĩ bảo tớ hai ngày tới bớt di chuyển…"
Tống Mộ Phương còn chưa nói xong, Cảnh Chiêu đã nhìn lướt qua đống băng vải trên chân cậu: "Nghe lời bác sĩ."
"Không phải, tớ muốn nói là, do cậu lừa tớ nên mới bị trẹo chân, cậu không có gì muốn nói à?"
Cảnh Chiêu lẳng lặng nhìn cậu: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
Tống Mộ Phương ngẩn người hai giây: "Cậu biết thì tốt."
Mục đích cậu hỏi câu đó chính là mong hai ngày tới Cảnh Chiêu sẽ chăm cậu thêm một chút, nhưng tại sao để Cảnh Chiêu nói ra thì lại trở nên quái quái thế nhỉ?
Tống Mộ Phương vuốt vành tai hơi ửng hồng.
Đương khi hai người trở về lớp thì các bạn khác đang tự học.
Cân nhắc đến việc đã được đi chơi cả buổi chiều nên bọn học sinh không thể tập trung, không thể tiến vào trạng thái học tập nên giáo viên rất hào phóng biến tiết cuối cùng thành tiết tự học.
Lớp bọn họ mỗi tuần đổi chỗ một lần, cứ vậy sau mấy tuần, bọn họ đã chuyển đến vị trí cuối lớp sát cửa sổ, nhất là Cảnh Chiêu, thậm chí còn ngồi ngay cạnh cửa sổ.
Sau khi ngồi về chỗ, Tống Mộ Phương cũng không rảnh rỗi, lấy tập viết văn từ trong hộc bàn ra, cắn cán bút, bắt đầu tuy suy nghĩ rốt cuộc nên viết bài về đi chơi thu nấu cơm dã ngoại ra sao.
Ngẫm xong dàn ý, Tống Mộ Phương lập tức bắt tay vào ngoáy bút.
Giải lao giữa buổi sau tiết thứ tám, Tống Mộ Phương không rời khỏi chỗ, cả người như bị dính trên ghế, không thèm nâng đầu để Cảnh Chiêu mua cơm tối giúp cậu, dựa vào bàn tiếp tục viết văn.
Vốn định sẽ viết cho xong, lúc đó Cảnh Chiêu ăn tối xong đem bữa tối về cho cậu là vừa.
Nào không ngờ đến, chỉ mới viết được nửa chừng thì Cảnh Chiêu đã trở về, trong tay xách theo hai hộp cơm.
"Ăn tối trước đã." Cảnh Chiêu đặt một hộp cơm trong số đó lên bàn Tống Mộ Phương.
"Sao cậu về nhanh quá vậy?" Tống Mộ Phương đang viết đến khúc văn tuôn ra như suối, tất nhiên không muốn dừng bút, hai mắt dán lên giấy viết văn: "Tớ không đói, viết xong cái đã, đợi lát nữa rồi ăn."
"Được." Cảnh Chiêu dịch hộp cơm trên bàn Tống Mộ Phương đi một chút.
Thời điểm hạ dấu chấm câu cuối cùng xuống giấy, cũng đã khoảng hai mươi phút trôi qua.
Cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, Tống Mộ Phương thở phào một hơi, cậu cười tủm tỉm đóng nắp bút ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy Cảnh Chiêu mua hai hộp cơm tối về, mà hộp của anh vẫn chưa bị mở ra.
Tống Mộ Phương lấy một hộp trong đó đi, ngạc nhiên: "Sao cậu vẫn chưa ăn?"
Cảnh Chiêu mở hộp cơm ra: "Định đợi cậu ăn chung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!