Tống Mộ Phương cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Cảnh Chiêu.
Hệ thống vẫn cứ thúc giục như đổ thêm dầu vào lửa:[Ký chủ, mau múc nhanh đi, sớm hoàn thành nhiệm vụ thì đối với cậu tốt, đối với tôi cũng tốt, mọi người đều vui~]
Tính hệ thống nóng vội, thấy thời gian đếm ngược chỉ còn lại mười phút thì liên hồi hối thục Tống Mộ Phương chỉ trích Cảnh Chiêu.
[Tốt với tôi với cậu, nhưng Cảnh Chiêu thì không.]
Tống Mộ Phương đáp trả, tâm trạng bất ổn.
Bởi vì Tống Mộ Phương mãi không cử động, Cảnh Chiêu mở miệng hỏi lại cậu lần nữa: "Cậu không muốn ăn kem sao?"
"Muốn, tớ muốn." Tống Mộ Phương ngừng nói chuyện với hệ thống, vội vàng nhận lấy kem.
Là kem vị vanilla.
Tống Mộ Phương cẩn thận xé bịch, lấy muỗng múc một miếng, rõ ràng là vị vanilla mà cậu thích nhất nhưng Tống Mộ Phương chẳng nếm ra được mùi vị gì.
Quan Nguyên bên kia đã bắt đầu cuộc chất vấn của cậu ta, nhướng mày: "Cảnh Chiêu, điện thoại của tôi biến mất rồi, có liên quan đến cậu không?"
Cảnh Chiêu đang nhìn Tống Mộ Phương ăn kem, nghe thấy câu này thì nhíu mày, đôi mắt đen láy đảo qua Quan Nguyên: "Cậu muốn nói gì? Tôi không hiểu ý cậu."
Tống Mộ Phương vô thức dừng động tác ăn kem, quan sát hai người với bầu không khí đã có chút bất ổn, não chợt nảy ra ý tưởng.
Cậu nhớ rõ ràng, lần đầu tiên khi nhiệm vụ cốt truyện được kích hoạt, hình như cậu vừa nói xong lời thoại sỉ nhục Cảnh Chiêu thì hệ thống trong đầu đã vàng lên tiếng nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức…
Nếu nói theo hướng đó, vậy thì cậu có một ý tưởng, Tống Mộ Phương đưa ra quyết định.
Bực dọc vì bị mất điện thoại, vẻ mặt của Quan Nguyên rất khó coi, hùng hổ dọa người: "Đừng giả ngu, chẳng lẽ cậu không tự biết bản thân đã làm gì?"
Tống Mộ Phương đặt hộp kem lên bàn, giành mở miệng trước Cảnh Chiêu: "Cảnh Chiêu, có phải cậu lấy điện thoại của Quan Nguyên không?"
Lời vừa thốt lên, một tiếng tít, trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tuy rằng chỉ nói có một cậu, nhưng quả thật có mang tính chỉ trích.
Nhưng Tống Mộ Phương rất lo lắng, rõ ràng chỉ mới một giây mà dài như thể một năm đã trôi qua.
Sau khi âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên, cậu vội tiếp lời: "Đây là ý của Quan Nguyên."
Những lời kế đó, Tống Mộ Phương nói một cách rất trịnh trọng: "Cậu yên tâm, tớ tin tưởng cậu nhất định sẽ không làm mấy việc như ăn trộm điện thoại của cậu ta."
Lời chất vấn của Tống Mộ Phương khiến Cảnh Chiêu bị sốc, sắc mặt còn chưa kịp đổi đã nghe thấy câu kế tiếp của cậu, biểu cảm dịu đi.
Anh đối diện với đôi mắt đen láy tràn ngập sự chân thành và lòng tin tưởng ấy, không để ý đến khoảng ngắt quãng giữa hai câu nói của Tống Mộ Phương, gật đầu thật khẽ: "Ừ, điện thoại của Quan Nguyên biến mất không liên quan đến tôi."
Tống Mộ Phương lại nhìn về phía Quan Nguyên, đảm nhận trách nhiệm loa truyền tin: "Nghe thấy chưa? Cảnh Chiêu nói điện thoại của cậu biến mất không liên quan đến cậu ấy."
Sắc mặt của Quan Nguyên không tốt lành, tầm mắt quét lên quét xuống người Cảnh Chiêu, cứ như muốn tìm cho ra điện thoại của cậu ta.
Tống Mộ Phương không thể không nhắc nhở cậu ta lần nữa: "Lục soát người là phạm pháp."
"Hừ, tôi đã báo cảnh sát rồi, hy vọng lời cậu nói không có ăn trộm điện thoại của tôi là sự thật." Trước khi Quan Nguyên bỏ đi còn liếc nhìn Cảnh Chiêu một cái thật sâu, không nói tiếp câu kế, nhưng ẩn ý trong đó chẳng cần nói cũng hiểu.
Đợi Quan Nguyên rời đi, Cảnh Chiêu mới ngồi xuống bên cạnh Tống Mộ Phương.
Dường như sợ Tống Mộ Phương sẽ hiểu lầm, anh lặp lại lần nữa: "Tôi không biết chuyện điện thoại của Quan Nguyên."
"Tớ biết mà." Tống Mộ Phương nghiêm túc gật đầu, lòng thầm thấy may mắn rằng lần này đã thành công lừa cho qua chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!