Chương 25: (Vô Đề)

Việc bạn nam nhóm bên cạnh mất điện thoại đã kích hoạt cốt truyện chính của tiểu thuyết, thông tin liên quan đến tình tiết cũng xuất hiện trên giao diện hệ thống.

Bị bạn cùng lớp chất vấn có phải anh ăn trộm điện thoại hay không là một đoạn ký ức thỉnh thoảng xuất hiện trong hồi tưởng của Cảnh Chiêu, là một tình tiết rất quan trọng.

Nghe 1111 nói xong, Tống Mộ Phương cảm thấy bứt rứt hết cả người.

Trong mắt Tống Mộ Phương thì việc buộc tội người ta ăn cắp điện thoại còn nặng nề hơn lần đầu tiên sỉ nhục Cảnh Chiêu.

Nhất là khi hiện giờ ở đây đông người như vậy, nếu Cảnh Chiêu bị nghi ngờ ăn cắp điện thoại trước bao người thì trong lòng anh sẽ khó chịu đến nhường nào.

Vả lại, suy cho cùng thì bọn họ cũng không có bằng chứng Cảnh Chiêu trộm điện thoại. Những suy đoán trên bài đăng kia còn chưa biết thật giả, chỉ dựa vào đó mà đã tự tiện đoán mò Cảnh Chiêu ăn cắp thì quá vội vàng và tùy tiện.

Đọc những bài viết về Cảnh Chiêu trên diễn đàn, cộng với khoảng thời gian ở chung, Tống Mộ Phương không bằng lòng làm ra chuyện tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của anh trước mặt nhiều người như vậy.

Tống Mộ Phương vô cùng rối rắm:[Hai mười một, thật sự không thể bỏ qua nhiệm vụ này được ư?]

[Muốn bỏ qua thì bị điện giật thử xem~]Mặc dù 1111 không từ chối Tống Mộ Phương thẳng thừng nhưng lời đã mang ý nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ rất thảm.

Như thể không nhận ra sự rối rắm của Tống Mộ Phương lúc này, giọng 1111 vẫn phấn khích như cũ:[Thời gian giới hạn trong hai mươi phút, ký chủ còn mười chín phút nữa. Buộc tội Cảnh Chiêu ăn cắp điện thoại, xông lên!]

Biểu cảm của Tống Mộ Phương biến hóa, cậu cứ tưởng ít nhất còn có thể dùng dằng thêm, dùng thời gian giới hạn để nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường, nhưng nghe hệ thống nói thì có vẻ lần này không dư dả thời gian như lần trước.

[Không phải lần trước có tận ba ngày à? Sao lần này chỉ có hai mươi phút?]

Hệ thống giải thích:[Lần sỉ nhục Cảnh Chiêu đợt trước chỉ là tình tiết phụ, không có yêu cầu về bối cảnh. Nhưng tình tiết bị buộc tội ăn cắp điện thoại này xuất hiện rất nhiều lần trong hồi ức của Cảnh Chiêu, quan trọng hơn lần trước nhiều, cho nên có yêu cầu về bối cảnh, phải là ngày đi chơi thu. Tóm lại, cậu nhanh nhanh chỉ trích nghi ngờ Cảnh Chiêu trộm điện thoại là được.]

Tống Mộ Phương không hé răng.

Đầu óc loạn cào cào, không biết rốt cuộc phải làm sao.

Hệ thống cũng sáng suốt không lên tiếng vào lúc này.

Ký chủ của nó là người thông minh, chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn trọng được đâu mới là sự lựa chọn chính xác.

Nhân vật phụ độc ác như bọn họ không cần lương tâm, cứ đi theo cốt truyện là xong.

Đương khi Tống Mộ Phương đang buồn phiền rốt cuộc nên làm gì, bạn nam mất điện thoại của nhóm bên cạnh đã bước đến cùng bạn của cậu ta, mang theo vô số ánh mắt tò mò dõi qua.

"Lý Bất Ngôn, Tống Mộ Phương, các cậu biết Cảnh Chiêu đi đâu không?"

Lý Bất Ngôn và Lục Tư cất điện thoại vào: "Không rõ lắm, vừa nãy bọn này chơi game, không để ý đến cậu ta."

Dĩ nhiên là bọn họ cũng đã nghe thấy tiếng xào xáo từ nhóm bên cạnh.

Tống Mộ Phương lắc đầu: "Tớ cũng không biết."

Cậu vừa mới mải mê xem bọn Lý Bất Ngôn chơi game, Cảnh Chiêu đi mất lúc nào cũng chẳng hay.

Nhưng dù cho không biết Cảnh Chiêu đi đâu, Tống Mộ Phương vẫn có dự cảm việc điện thoại bị mất không liên quan đến Cảnh Chiêu.

[Buộc tội Cảnh Chiêu ăn cắp điện thoại, làm nhanh lên nhanh lên!]Hệ thống 1111 không chịu yên, nhảy dựng lên trong đầu Tống Mộ Phương.

Tống Mộ Phương kêu hệ thống im lặng trong lòng, không nói gì.

Bạn nam bị mất điện thoại tên là Quan Nguyên, vẻ mặt nhăn nhó: "Không thấy điện thoại mới mua của tôi đâu, lúc ăn vẫn còn, ai ngờ bây giờ không hiểu sao lại không thấy đâu."

"Cậu lục tìm hết chưa?" Lý Bất Ngôn cất lời.

Tâm trạng Quan Nguyên không vui, hiển nhiên sẽ khó ở khi Lý Bất Ngôn lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy: "Chắc chắn đã tìm hết rồi, chứ không sao tôi lại qua đây hỏi các cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!