Tống Mộ Phương không nói gì, Cảnh Chiêu đang cõng cậu càng không chủ động mở miệng.
Hai người im lặng cả quãng đường về, không nói một lời.
Lý Bất Ngôn và Lục Tư bên kia cũng vừa chơi xong một ván.
"Không chơi nữa." Trên mặt Lục Tư đầy sự ghét bỏ: "Ban nãy tôi bị chơi ngải nên mới tin mấy lời nhảm nhí là cậu đã tiến bộ hơn."
Lý Bất Ngôn không chịu thua kém: "Hai bữa trước tôi mới chơi với hai cao thủ đã ăn gà thật mà. Suy cho cùng là do cậu cùi bắp thôi."
Lục Tư cất điện thoại, đang định móc lại thì con ngươi chợt co rút, nhìn thấy Tống Mộ Phương được Cảnh Chiêu cõng về trước tiên.
"Đù má! Bị sao vậy? Sao Cảnh Chiêu lại cõng Tống Mộ Phương về?" Lý Bất Ngôn cũng thấy cảnh này.
Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, hai người đã đến trước mặt.
Tống Mộ Phương nhảy xuống khỏi lưng Cảnh Chiêu, khập khiễng ngồi xuống một chiếc ghế.
"Tống Mộ Phương, sao chân cậu què rồi?" Lý Bất Ngôn và Lục Tư vội qua hỏi han tình hình.
Tống Mộ Phương phồng má: "Đi nhanh quá không nhìn đường, đạp trúng hố nên bị trẹo chân."
"Ha ha ha Tống Mộ Phương sao cậu ngơ dữ vậy." Lý Bất Ngôn bật cười theo bản năng, vừa cười được hai giây thì tự dưng thấy lành lạnh, quay đầu thì thấy Cảnh Chiêu đang nhìn mình chòng chọc bằng ánh mắt chết chóc.
Lý Bất Ngôn đột nhiên im bặt như một con vịt bị bóp cổ.
Lục Tư: "Sau này đi đứng nhớ để ý."
Tống Mộ Phương rầu rĩ: "Tớ biết rồi."
"Cậu ngồi đây một lát, tôi sẽ đi tìm thứ gì đó để chữa mắt cá chân cho cậu." Cảnh Chiêu đứng đó một hồi, bỗng vứt lại một câu như vậy.
Nhìn theo Cảnh Chiêu đi xa, Lý Bất Ngôn nhanh nhẹn lôi một cái ghế đến ngồi cạnh Tống Mộ Phương: "Sao Cảnh Chiêu lại cõng cậu về?"
"Chân tớ sưng thành cái bánh bao rồi, biết sao được." Vì mang giày quá đau nên Tống Mộ Phương từ từ cởi giày và tất ra, dẫm chân lên giày.
Lý Bất Ngôn nhìn thoáng qua, đúng là sưng chà bá, không nhịn được cảm thán: "Quào, đỉnh đấy!"
Lục Tư: "… Cậu tự nghe lại coi đây có phải là tiếng người không?"
"Sao lời tôi nói không phải tiếng người?" Lý Bất Ngôn không vui.
"Người ta bị trẹo chân mà phản ứng đầu tiên của cậu là đỉnh đấy, cậu cũng rất chi là đỉnh."
Tống Mộ Phương: "…" Thật ra phản ứng đầu tiên của cậu cũng không khác Lý Bất Ngôn là mấy.
Lý Bất Ngôn nghẹn họng: "Cậu thì hay rồi, cậu thấy nên nói gì?"
Tầm mắt Lục Tư chuyển sang Tống Mộ Phương, giọng nói dịu đi: "Chân bị sưng vậy chắc đau lắm đúng không? Để tôi xoa bóp cho cậu, tôi sẽ làm nhẹ."
Nhưng đây là lần đầu tiên Tống Mộ Phương nghe Lục Tư nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, bị dọa sợ, vội xua tay từ chối: "Không cần đâu."
Biểu cảm của Lý Bất Ngôn bên cạnh rất phức tạp: " Anh Lục, anh không cần làm tới vậy đâu."
Mấy người cười đùa trò chuyện thì Cảnh Chiêu đã trở về từ siêu thị nhỏ cách đó hai trăm mét đã trở về, trong tay xách theo hai túi chườm.
Tống Mộ Phương đang hiếu kỳ tại sao Cảnh Chiêu lại mua túi chườm đá thì thấy anh cúi người áp một túi đá lên mắt cá chân đang sưng to của mình.
Túi đá rất lạnh, nháy mắt khi tiếp xúc với nó, Tống Mộ Phương không nhịn được hít hà, định rụt chân về theo bản năng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!