Song, dù cho có lo lắng thế nào đi nữa thì cũng không thể phá hỏng tâm trạng vui vẻ để lát nữa đi chơi thu, Tống Mộ Phương lắc đầu xuống xe, vứt bỏ những cảm xúc bất ổn trong đầu.
Núi Lạc Nhạn không quá cao, độ cao tối đa chỉ cách mặt nước biển khoảng một nghìn mét. Nhưng trường tổ chức cho học sinh đi chơi thu ở núi Lạc Nhạn cũng không phải chỉ để bọn học sinh leo núi, hoạt động quan trọng nhất vẫn là nấu cơm dã ngoại sau đó.
Sau khi đi bộ dọc theo đường núi khoảng bốn mươi phút, cuối cùng đoàn người cũng đến địa điểm nấu cơm dã ngoại lần này. Đợi tập hợp và kiểm kê nhân số xong cũng đã đến mười một giờ, vừa hay có thể bắt đầu chuẩn bị nấu cơm dã ngoại, khi chuẩn bị xong xuôi thì hẳn cũng đến giờ ăn trưa.
Nhằm tăng thêm phần thú vị cho hoạt động nấu ăn, các thành viên trong ban tổ chức đã thảo luận và tổ chức thêm cuộc thi nấu ăn. Tất nhiên, ban giám khảo cũng là một số giáo viên cùng đến núi Lạc Nhạn.
Nhóm của Tống Mộ Phương nhận đồ dùng nấu ăn xong thì quây quần bên nhau, bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho từng người.
Một bạn nữ cùng nhóm tên là Trần Mộng nhìn quanh những người còn lại một vòng: "Trong các cậu ai sẽ nhóm lửa nấu cơm? Nói trước là tớ chỉ ở trình độ biết làm cơm chiên trứng thôi đó."
"Ở nhà tớ cũng chưa từng vào bếp." Một bạn nữ khác ấp úng nói.
"Tôi cũng không biết nấu ăn." Lý Bất Ngôn lắc đầu.
Tống Mộ Phương cũng chẳng có kinh nghiệm xào nấu gì y hệt, nhưng qua hai ngày nhồi nhét, giờ cậu đã tràn đầy tự tin. Thấy cả nhóm không ai nhận việc, cậu xung phong giơ tay: "Chắc là tớ có biết một chút."
"Tống Mộ Phương biết nấu ăn á?" Lý Bất Ngôn trợn mắt, hơi khó tin, mấy người khác cũng ngạc nhiên nhìn qua đây.
Không phải bọn họ không muốn tin Tống Mộ Phương, nhưng làn da của cậu mịn màng, trên tay chẳng có nổi một vết chai, nhìn là biết là kiểu được nuông chiều từ nhỏ, không hề giống một người sẽ vào bếp nấu ăn xíu nào.
Tống Mộ Phương nghe thấy câu này, không vui lắm, bất mãn chu miệng: "Sao hả? Chẳng lẽ cậu không tin tớ ư?"
Cậu đã nhìn dì Lý nấu ăn suốt hai ngày, mặc dù vì để tiết kiệm thời gian nên bản thân cậu chưa động tay thật, nhưng cũng đã xem cách dì Lý nấu hai món ăn một cách rất nhẹ nhàng rồi.
Mà Tống Mộ Phương cũng có trí nhớ tốt, sau khi xem mấy lần thì đã nhớ rõ từng bước nấu nướng của dì Lý, chỉ là thiếu thực hành thôi. Bởi vậy, Tống Mộ Phương cũng không cho rằng nấu hai ba món có gì khó khăn.
Lý Bất Ngôn trung thực gật đầu: "Đúng là không dám tin."
Tống Mộ Phương khẽ hừ, vỗ vỗ ngực, tự tin nói: "Tớ đã học riêng cho hoạt động nấu ăn dã ngoại hôm nay, công đoạn nấu nướng cứ giao cho tớ, đợi lát nữa sẽ cho cậu sáng mắt ra!"
Vẻ mặt tự tin của Tống Mộ Phương đã lây nhiễm sang Lý Bất Ngôn, cậu ta cúi đầu nghiêm túc ngẫm lại hai giây có phải mình đã xem thường Tống Mộ Phương thật rồi hay không, cuối cùng trao cho cậu ánh mắt cổ vũ: "Vậy lát nữa bữa trưa của bọn này giao cho cậu!"
Lục Tư trông nửa ngày, rốt cuộc cũng ngắt lời hai tên ngốc đang định nói tiếp.
"Chỉ có mình Tống Mộ Phương nấu thì vẫn cực quá, Trần Mộng nấu chung với Tống Mộ Phương đi, có gì lát nữa có thể giúp đỡ cậu ấy."
Trần Mộng vừa định gật đầu đồng ý, một giọng nói từ tính khác đã vang lên trước: "Để tôi làm trợ thủ cho Tống Mộ Phương đi, tôi có nhiều kinh nghiệm."
Cảnh Chiêu ít nói, đây là lần đầu anh lên tiếng sau cả quãng đường dài như vậy. Nghĩ đến những sự tích đã qua của Cảnh Chiêu khiến Trần Mộng nín họng, nhìn về phía Lục Tư xin giúp đỡ.
Lục Tư nhìn Cảnh Chiêu, lại nhìn sang Tống Mộ Phương ngồi tại chỗ ngoan ngoãn như bé con, ra quyết định: "Thế thì lát nữa Tống Mộ Phương nấu ăn chung với Cảnh Chiêu đi."
Tống Mộ Phương cũng khó hiểu vì Cảnh Chiêu đột nhiên đề nghị làm trợ thủ cho cậu, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy bình thường.
Cảnh Chiêu làm thêm ở quán ăn, chắc chắn giàu kinh nghiệm hơn mấy người ở đây nhiều, có khi Cảnh Chiêu chủ động đề nghị nấu ăn là vì muốn làm cậu mất mặt không chừng.
Không thể cho cậu ấy có cơ hội đó!
Tống Mộ Phương siết nắm đấm, lòng ngập tràn nhiệt tình.
Vì vậy, kết quả phân chia cuối cùng là: hai người Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu phụ trách nấu ăn, Lý Bất Ngôn và Lục Tư đi kiếm củi, hai bạn nữ còn lại phụ trách rửa nguyên liệu.
Hai ngày trước đã có lớp khác đến núi Lạc Nhạn dã ngoại trước, bếp lò nấu nướng vẫn còn đây, Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu không cần xây bếp mới mà đi tìm luôn một cái bếp còn khá nguyên vẹn để làm cứ điểm.
Vì hầu như nguyên liệu ở đây đắt hơn nhiều so với dưới chân núi nên đa số học sinh đều tự chuẩn bị nguyên liệu từ trước.
Hai bạn nữ gom đồ ăn do các thành viên trong nhóm mang đến, mang một cái thau lớn đi rửa rau dưới vòi nước, Lục Tư và Lý Bất Ngôn cũng đi xa xa kiếm củi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!