Trong giờ ra chơi, có học sinh chạy vào lớp, giọng nói kích động thông báo với các bạn ngồi trong lớp: "Xếp hạng thi tháng có rồi, đã được dán trên bảng thông báo ngoài kia."
Khâu công bố thành tích sau mỗi kỳ thi tháng đều rất kí. ch th. ích đối với phần lớn học sinh, cảm giác kí. ch th. ích không thua gì gacha. Điểm số cải thiện thì ai cũng vui mừng, kể cả bản thân lẫn cha mẹ, điểm số tụt giảm thì bất ổn, vì kết quả sẽ là một bữa thịt kho roi mây.
Cậu ta vừa dứt câu đã có bạn gấp gáp không đợi nổi lao ra ngoài, muốn nhanh nhanh nhìn thấy thứ hạng của mình trong bảng xếp hạng toàn khối, những học sinh không đi ra ngoài cũng đang bàn luận và dự đoán thứ hạng kỳ thi tháng.
Lý Bất Ngôn xưa nay luôn nói nhiều ngồi trên ghế, bất động như lu, không tham gia bàn luận về thứ hạng, nhìn Tống Mộ Phương cũng không động đậy y hệt, thuận miệng hỏi: "Tống Mộ Phương, sao cậu không đi xem thành tích?"
Tống Mộ Phương đang uống sữa bò, nghe câu hỏi này thì ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn, không hề sốt ruột: "Tớ không vội. Thành tích vẫn ở đó chứ đâu có bỏ chạy đâu, chắc chắn bây giờ trước bảng thông báo toàn người với người, đợi giải tán bớt rồi tớ mới ra."
Lý Bất Ngôn nghe câu trả lời của Tống Mộ Phương, than ngắn thở dài, biểu cảm trên mặt càng ỉu xìu hơn.
"Phải rồi, sao cậu không ra xem?" Tống Mộ Phương thấy vẻ uể oải của Lý Bất Ngôn, tò mò hỏi.
Lý Bất Ngôn day trán, nằm ra bàn: "Chỉ cần tôi không đi xem thành tích thì rớt môn sẽ không đuổi kịp tôi, điểm thụt lùi cũng không đuổi kịp tôi."
Bạn cùng bàn của cậu ta là Lục Tư nghe thấy, mở miệng cười với cậu ta: "Yên tâm đi, đợi tôi đi xem kết quả rồi sẽ báo tin tốt điểm thụt lùi cho cậu hay ngay."
"A a a, tôi bị điếc rồi tôi không nghe được, đừng nói chuyện với tôi." Lý Bất Ngôn che hai tai lại nhỏ giọng la lên.
Tống Mộ Phương thấy mà buồn cười, quay đầu lại, Cảnh Chiêu vẫn đang ngồi yên tại chỗ đọc sách, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ. Có vẻ cũng chẳng quan tâm đến thứ hạng của kỳ thi một chút nào, vậy nên cậu cũng không dại tự rước lấy sự lúng túng bằng cách bắt chuyện với Cảnh Chiêu lúc này, e chỉ làm phiền cậu ấy học tập.
Đợi đến giữa trưa khi trên đường trở về lớp sau giờ ăn trưa, vừa hay thấy trước bảng thông báo bảng xếp hạng không có ai, Tống Mộ Phương và hai người Lục Tư, Lý Bất Ngôn mới cùng tiến đến, định xem bảng xếp hạng.
Hai người Tống Mộ Phương và Lục Tư đứng dưới bảng vàng, nhìn từ hạng nhất khối trên đầu tìm dần xuống tên mình, mà Lý Bất Ngôn thì đứng một bên, ngẩng đầu nhìn lướt qua bảng rồi lại nhanh chóng dời mắt đi, rệt một bộ muốn xem nhưng không dám.
[Hai mười một, cậu tới tìm tên tôi phụ với.]Tống Mộ Phương nhìn đống tên trên bảng to mà thấy hoa mắt, định bụng nhờ hệ thống giúp.
Đáng tiếc, bị hệ thống từ chối không thương tiếc:[Chuyện đơn giản như vậy một mình cậu cũng làm được. Tôi sẽ không giúp cậu gian lận đâu. Ganbatte!]
Tống Mộ Phương thắc mắc:[Tìm cái tên thôi mà cũng coi là gian lận ư?]
Hệ thống cây ngay không sợ chết đứng:[Sao không! Cậu và Lục Tư tìm tên với nhau, đứng trên cùng vạch xuất phát, nếu tôi tìm cậu tìm ra nhanh hơn Lục Tư thì há chẳng phải là thắng lợi không công bằng sao? Cố lên, cậu làm được mà!]
Tống Mộ Phương cạn lời cứng họng:[Được rồi, tôi có thể.]
Không trông cậy được vào sự hỗ trợ của hệ thống, Tống Mộ Phương tìm tiếp xuống dưới, Lục Tư bên cạnh đã thấy tên trước.
Thành tích của cậu ta không tệ, đợt thi này xếp hạng 46 toàn khối.
Nhưng Lục Tư không hài lòng lắm với thứ hạng này, nhíu mày bẩm bầm tự nói: "Thụt lùi so với lần trước."
Tống Mộ Phương hâm mộ nhìn Lục Tư, tiếp tục tìm tên mình, nhưng tốc độ của cậu khá chậm, cuối cùng vẫn là Lục Tư tìm thấy tên cậu trước một bước, nhắc Tống Mộ Phương; "Thấy tên cậu rồi, cậu hạng 133."
Ánh mắt Tống Mộ Phương khựng lại, lập tức lia mắt đến 133, khi nhìn thấy phía sau đó viết ba chữ "Tống Mộ Phương" thì vui mừng mím môi.
Trường trung học số một Dương Thành là trường trọng điểm cấp tỉnh. Học sinh ban khoa học tự nhiên đạt thứ hạng trước hai trăm thì chắc chắn sẽ không khó để thi vào một trường đại học trọng điểm. Tuy rằng Tống Mộ Phương giỏi ngữ văn và tiếng Anh nhưng những môn khác thì tàm tạm. Lần đầu tiên thi cử đã thi được hạng thế này là cậu đã rất hài lòng rồi.
"Lý Bất Ngôn, cậu không muốn xem thứ hạng của mình thật hả?" Hai người đều đã tìm thấy tên mình, Tống Mộ Phương ngó qua Lý Bất Ngôn đang nôn nóng, bất an rành rành.
Lý Bất Ngôn xoay đầu, thái độ kiên quyết: "Tôi không xem!"
Lục Tư điên cuồng phóng dao: "Cậu đừng tin nó, nó là kiểu miệng chê nhưng thân thể thành thật đó. Giờ mồm bảo không xem không xem, lát nữa kiểu gì cũng không nhịn nổi muốn biết thứ hạng, kì kèo bảo cậu Tống Mộ Phương xem giùm tôi với cho coi."
Lý Bất Ngôn tức giận trừng Lục Tư: "Lục Tư!"
Lục Tư nhướng mày: "Sao? Muốn cãi lộn với tôi hả?"
Lý Bất Ngôn hít một hơi thật sâu: "Tại sao phải cãi nhau? Không thể bình tĩnh ngồi xuống để tôi đâm cậu hai nhát sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!