Chương 2: (Vô Đề)

Tiết cuối cùng của buổi sáng.

Giáo viên ngữ văn bước vào, đưa xấp bài kiểm tra hôm qua cho lớp phó ngữ văn là Lục Tư, bảo cậu ta phát xuống.

"Điểm bài kiểm tra ngữ văn hôm qua đã có rồi. Độ khó lần này vừa phải, lớp mình làm không tệ lắm, có ba bạn đạt hơn 130 điểm."

Bầu không khí trong lớp sôi động hơn trong vài phút, trước khi giáo viên đổi giọng, biểu cảm trên mặt cũng lạnh đi: "Tuy nhiên, có vài bạn, nếu tôi không ở đây điểm danh thì tôi cũng không biết họ ngồi trong lớp từ sáng tới tối mỗi ngày là để học cái gì, làm cái gì. Không nộp bài tập, không làm bài kiểm tra, con điểm thi ra không thể nhìn nổi. 25 điểm.

Nếu học hành nghiêm chỉnh, không, chỉ cần chịu viết cho đàng hoàng chút thôi thì cũng không thể nào là con số này."

Cả lớp tức khắc trở nên huyên náo, bắt đầu bàn tán về con điểm 25 này.

"Nếu không muốn học hành thì sớm thôi học đi. Đừng gây ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn khác, được chứ?" Giáo viên ngữ văn nói xong lời cuối đã vỗ mạnh lên bục giảng, trông có vẻ rất tức giận.

Bọn học sinh vốn đang sôi nổi thảo luận xem ai là người đang bị giáo viên mắng đã rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.

Một tiết qua đi, Tống Mộ Phương chậm rì gấp giấy trả lời và bài kiểm tra, cất vào tập hồ sơ.

Lý Bất Ngôn bàn sau vỗ vai Tống Mộ Phương: "Tống Mộ Phương, trưa nay đi ăn chung không?"

Mấy ngày nay, Tống Mộ Phương nguyên chủ đã giải quyết bữa trưa cùng bọn Lý Bất Ngôn, Lục Tư dưới căng tin.

Tống Mộ Phương ngẫm nghĩ, không do dự mấy mà gật đầu: "Vẫn đi ăn với các cậu thôi."

Đồ ăn ở căng tin rất ngon, lần nào đến giờ ăn cũng đông nghịt, chậm trễ vài phút thôi là phải chen lấn.

Bọn họ liên tục tăng tốc, nhưng thời điểm bước vào căng tin thì đã có hàng dài xếp hàng trước quầy múc đồ ăn.

Dùng ly nước để giữ chỗ rồi chọn quầy bắt đầu xếp hàng.

Đến lượt Tống Mộ Phương, cậu nhìn ngó khắp nơi, nhanh chóng chỉ tay vào ba bốn món ăn: "Cô ơi, cho con xin thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt, với lại cái này cái này…"

Ngoại hình của Tống Mộ Phương ở thế giới này có phần tương tự gương mặt ngoài hiện thực của cậu. Làn da trắng sáng, đôi mắt trong veo ngập nước, đôi môi hồng mềm mại, dáng người thiên gầy, trông vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại. Tóm lại là kiểu vẻ ngoài rất dễ dàng khơi dậy tình mẫu tử của các chị mẹ.

Trông thấy một đứa bé ngoan như vậy lại đây chọn đồ ăn, cô căng tin ngập tràn tình thương của mẹ, cực kỳ hào phóng múc cho Tống Mộ Phương một muôi đầy, tay cũng chẳng run, xong xuôi còn cười tủm tỉm hỏi: "Bạn học nhỏ, con còn muốn ăn gì nữa?"

Tống Mộ Phương cúi đầu nhìn chiếc khay đầy ắp đồ ăn của mình, lắc đầu đáp: "Không cần ạ, con đủ đồ ăn rồi. Cảm ơn cô."

"Ầy!" Cô căng tin cười tủm tỉm nhìn theo Tống Mộ Phương đi xa, một bạn nam phía sau cậu bước lên, lúc nói "Cô ơi múc cho con" thì nụ cười trên mặt cô biến mất hơn một nửa, chiếc muôi to chỉ múc một nửa, lắc lắc, rồi lại lắc tiếp, lắc đến mức thịt chỉ còn vài cục mới đổ vào khay của bạn nam.

Bạn nam: Cô à, nãy con thấy hết rồi.

Đi mua cơm cũng phải dựa vào mặt, thôi miễn đi.

Bạn nam tiêu điều bưng khay rời đi.

Tống Mộ Phương không biết sóng gió nhỏ đã trỗi dậy sau khi mình rời khỏi, cậu tìm được chỗ ngồi đã chiếm cùng Lục Tư. Tống Mộ Phương đặt khay cơm lên bàn, vừa định ngồi xuống bắt đầu ăn thì tiếng cảnh báo tự động của hệ thống đã vang lên trong đầu:[Tít, phát hiện nam chính đã tiến vào phạm vi 20 mét!]

[Ký chủ, nam chính đến căng tin! Muốn quấy cậu ta không?]Hệ thống rất phấn khởi đối với chuyện làm nhục nam chính.

Tống Mộ Phương quan sát đám người đông như rạ xung quanh, lắc đầu trong lòng:[Thôi bỏ đi, giờ đông người quá.]

Hai giây sau.

[Tít, phát hiện nam chủ tiến vào phạm vi 5 mét!]

Hệ thống 1111 lại nhắc lần nữa:[Ký chủ, không đi quấy Cảnh Chiêu thật à?]

Khoảng cách 5 mét là quá gần rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!