Chương 17: (Vô Đề)

Trên bục giảng, cô chủ nhiệm đang dặn dò những điều cần chú ý trong kỳ nghỉ, như cấm tắm sông, đi chơi nhớ phải chú ý an toàn bản thân vân vân.

Đương nhiên, những học sinh ngồi phía dưới đang bận nhớ nhung kỳ nghỉ Quốc khách kéo dài bảy ngày, tâm hồn treo ngược cành cây nên vốn chẳng có ai nghe lọt tai lời dặn dò của cô Khương chủ nhiệm.

Mà lòng Tống Mộ Phương cũng đang xao động.

Kể từ lần trước ở văn phòng, sau khi cô Khương bảo cậu hãy giám sát, đốc thúc Cảnh Chiêu học hành thì Tống Mộ Phương cũng không còn dám cười nhạo trong tối ngoài sáng việc Cảnh Chiêu không làm bài nữa.

Lỡ chăng bị cô Khương nhìn thấy thì sẽ lại bị cô hiểu lầm thành cậu đang quan tâm thành tích học tập của Cảnh Chiêu thì tiêu.

Nhưng sau khi mất đi việc chèn ép Cảnh Chiêu qua phương diện học hành này thì con đường kiếm điểm sinh mệnh của Tống Mộ Phương đã bị chặt đứt hơn một nửa.

Nhất là giữa lúc đó còn diễn ra kỳ thi tháng. Vì Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu thi ở tòa nhà khác nhau, nên suốt khoảng thời gian này, Tống Mộ Phương không thấy mặt Cảnh Chiêu được mấy lần chứ đừng nói gì đến kiếm điểm sinh mệnh. Mấy ngày nay Tống Mộ Phương đã tiêu hao gần hết điểm sinh mệnh tích lũy được trước đó.

Kỳ nghỉ Quốc khánh dài bảy ngày, trước mắt cậu còn dư ba điểm sinh mệnh, căn bản không đủ để sống sót qua bảy ngày của kỳ nghỉ Quốc khánh.

Nhưng tâm tư của Tống Mộ Phương hiện tại đang rối bời, không thể nghĩ ra cách làm sao để kiếm được bốn điểm sinh mệnh trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Rốt cuộc phải làm sao đây?

Tròng mắt Tống Mộ Phương bất an bay xa, cố ngẫm nghĩ làm sao để có được điểm sinh mệnh, nhưng cho đến tận khi cô bảo tan học, cậu vẫn không nặn nổi dù chỉ một câu.

Thấy Cảnh Chiêu đã bắt đầu dọn dẹp sách vở, hình như chuẩn bị đi về, Tống Mộ Phương vội gọi anh lại: "Cảnh Chiêu, cậu đợi chút đã."

"Có chuyện gì?" Cảnh Chiêu lập tức quay đầu lại.

"Khụ, ừ thì." Tống Mộ Phương nhìn bóng đèn trên trần lớp, nhìn dây giày trên đôi giày chơi bóng, nhưng không chịu nhìn Cảnh Chiêu: "Cảnh Chiêu, sao tớ không thấy cậu trong nhóm QQ của lớp nhỉ?"

Đây chính là cách mà Tống Mộ Phương tốn cả buổi mới nghĩ ra.

Mặc dù tạm thời cậu chưa nghĩ ra cách ăn hiếp Cảnh Chiêu kiểu gì, nhưng thời gian nghỉ lễ dài như vậy, nếu biết cách thức liên lạc với Cảnh Chiêu thì đến lúc đó cứ mắng đại vài câu thì chẳng phải sẽ nhận được điểm sinh mệnh một cách dễ dàng sao? Còn đỡ phải khó xử khi chạm mặt Cảnh Chiêu.

Tống Mộ Phương thấy quá đỉnh, muốn tự tặng mình một cái like siêu to.

Sau đó, cậu nghe thấy Cảnh Chiêu đáp: "Tôi không có điện thoại."

"Hả?" Tống Mộ Phương bị sốc.

Cơ mà nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý. Trường bọn họ không có cấm cản rõ ràng việc có cho học sinh đem điện thoại đi học hay không, nhưng suốt bao nhiêu ngày trên trường, cậu chưa từng thấy Cảnh Chiêu lấy điện thoại ra bao giờ. Thậm chí người không thích vọc điện thoại như cậu cũng thỉnh thoảng lấy ra xem giờ, Cảnh Chiêu chưa từng bị bắt gặp cầm điện thoại đúng là hơi khả nghi.

Vậy rốt cuộc phải làm sao đây?

Tống Mộ Phương nhíu mày tiếp tục đau khổ suy nghĩ. Cảnh Chiêu thấy Tống Mộ Phương không lên tiếng nữa, vừa mới định đứng dậy rời đi thì Tống Mộ Phương vẫn luôn để ý đến động tĩnh của anh từng giây từng phút lập tức gọi anh lại: "Khoan đã, trước hết cậu đừng đi." Bởi vì quá sốt ruột, sợ Cảnh Chiêu sẽ đi thật, thậm chí còn kéo tay áo của anh.

Tầm mắt của Cảnh Chiêu nương theo đầu ngón tay thon dài đang kéo ống tay áo mình, từ từ di chuyển lên vành tai hơi ửng hồng của Tống Mộ Phương.

Anh ngồi xuống chỗ lần nữa: "Ừ, tôi không đi."

Tống Mộ Phương liều một phen vì điểm sinh mệnh, giọng lắp bắp: "Cảnh Chiêu, cậu có dự định gì trong kỳ nghỉ Quốc khánh chưa?"

Hệ thống trong đầu cậu biết tầm quan trọng của chuyện này, không dám quấy nhiễu Tống Mộ Phương.

"Hỏi chuyện đó làm gì?" Cảnh Chiêu nhíu mày, không rõ mục đích sao tự dưng Tống Mộ Phương lại hỏi chuyện này.

"Sao vậy? Hỏi chút cũng không cho à? Cậu keo kiệt thật." Tống Mộ Phương bĩu môi, hơi oán giận nhìn vào mắt Cảnh Chiêu.

Thật ra là đang lo lắng nếu Cảnh Chiêu không nói sẽ đi đâu trong kỳ nghỉ Quốc khánh thì đến lúc đó cậu sẽ không tìm được Cảnh Chiêu, không kiếm được điểm sinh mệnh thì sẽ ngỏm thật đó.

"Cậu có thể hỏi." Cảnh Chiêu trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!