Chương 16: (Vô Đề)

Hai ngày gần đây, Khương Vi đã phát hiện ra một chuyện khiến cô rất vui——Đó là, đứa nhóc Cảnh Chiêu chuyên gây rối trong lớp cuối cùng cũng chịu làm bài tập về nhà.

Cô phát hiện ra chuyện này vào lúc đang chữa bài tập về nhà trong một tiết tự học tối. Cô chữa đến một cuốn sách bài tập mà phần câu hỏi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống có tỷ lệ chính xác khá cao, về cơ bản là đều đúng. Tuy nhiên, phần câu hỏi phía sau thì có quá nhiều chỗ để trống.

Khi Khương Vi nhìn thấy câu cuối cùng chỉ có mỗi một chữ "Giải" thì lòng như bốc hỏa, lật ra trang có ghi tên, định ghim cái tên này rồi khi chữa xong hết sẽ gọi đến văn phòng rầy la một trận thì lại nhìn thấy tên của chủ nhân cuốn sách bài tập: Cảnh Chiêu.

Ngọn lửa trong lòng Khương Vi tắt lụi trong nháy mắt sau khi nhìn thấy hai chữ này.

Lật lại những trang bài tập đã giao một lần nữa, xem xét kỹ, mặc dù để trống vài câu hỏi lớn phía sau nhưng những câu có làm thì gần như đúng hết. Thêm vào đó, ít nhất thì đã làm tất cả những câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống phía trước. So với hành động không thèm nộp bài trước kia thì đã là tiến bộ không biết bao nhiêu lần.

Mấy ngày kế tiếp, Khương Vi quan sát kỹ, phát hiện người khiến Cảnh Chiêu có những thay đổi đó là học sinh mới chuyển trường tên là Tống Mộ Phương.

Nhiều lần bà đi ngang qua cửa sổ lớp đều bắt gặp cảnh Tống Mộ Phương đứng bên cạnh chỗ ngồi của Cảnh Chiêu giục Cảnh Chiêu làm bài "Hôm nay cậu không làm bài tập" "Không làm bài tập, đồ con gà, hừ". Có thể là mất kiên nhẫn vì bị Tống Mộ Phương nói mãi, sau mấy lượt bị nhắc, Cảnh Chiêu đã bắt đầu làm bài tập thật.

Khương Vi vô cùng vui mừng vì điều này.

Mặc dù trước kia cô đã từng phê bình hành vi không nộp bài tập của Cảnh Chiêu rất nhiều lần, nhưng về mặt này, phải nói thế nào đây, dường như Cảnh Chiêu không hề để bụng xíu nào, thờ ơ trước sự phê bình của cô, xong chuyện vẫn không làm bài tập như cũ. Khương Vi thấy tuyệt vọng, không biết phải quản em học trò này kiểu gì.

Tuy rằng không biết Tống Mộ Phương mới đến đã bùng cách nào mà có thể kí. ch thí. ch phần chí tiến thủ của Cảnh Chiêu, bắt đầu nghiêm túc chịu làm bài, nhưng tóm lại chuyện học sinh chịu học là chuyện tốt.

Vì vậy, tiết hôm nay của lớp, Khương Vi đứng trên bục giảng, thông báo lát nữa sẽ điều chỉnh sơ đồ chỗ ngồi.

Tống Mộ Phương nghe hết câu đó thì không thèm nghe nữa, cắn đầu bút, tiếp tục tranh đấu với câu hỏi áp chót này. Trong đầu lóe ý tưởng thì sẽ ngoáy bút trên giấy để thử cách đó, nói chung là hoàn toàn không thèm lắng nghe giáo viên chủ nhiệm đứng trên bụng đang nói gì.

Đùa à, cậu chuyển trường đến đây mới có một tháng, hơn nữa còn hòa thuận với bạn cùng bàn Lục Tư, không nói chuyện riêng trong giờ học, thái độ tốt như thế, chắc chắn cô sẽ không phá hỏng duyên phận bạn cùng bàn của cậu với Lục Tư đâu, Tống Mộ Phương rất có lòng tin.

Ngay khi vừa phát hiện ý tưởng vừa rồi không khả thi, Tống Mộ Phương bỏ cuộc, ngẩng đầu, vừa định hỏi Lục Tư có biết làm câu áp chót kia không thì lại trông thấy bạn cùng bàn Lục Tư của cậu bắt đầu dọn bàn.

"Sao tự dưng cậu lại dọn bàn thế?" Tống Mộ Phương thấy sách trong hộc bàn của Lục Tư sắp bị dọn gần hết, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi.

Lục Tư giương mắt: "Cậu không nghe cô Khương vừa nói gì à?"

Tống Mộ Phương gãi đầu: "Không nghe thật, vừa nãy đang làm đề toán. Rốt cuộc cô Khương đã nói gì?"

Tống Mộ Phương lán mán cảm thấy hình như mình vừa bỏ lỡ tin lớn.

Lục Tư hắng giọng, bắt đầu giải đáp cho Tống Mộ Phương: "Cô Khương nói trong tiết chủ nhiệm là, Lý Bất Ngôn và Mạnh Phạm hay nói chuyện trong giờ học, ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn xung quanh, nên muốn điều chỉnh chỗ tụi nó."

"Cho nên?" Tống Mộ Phương nghe mà thấy mơ hồ, điều chỉnh Lý Bất Ngôn và Mạnh Phạm thì liên quan gì đến Lục Tư?

"Cho nên lát nữa tôi sẽ chuyển ra bàn sau, ngồi cùng bàn với Lý Bất Ngôn."

"Hả?" Tống Mộ Phương ngây người, mới biết được trong lúc đang vùi đầu đau khổ làm bài đã bỏ lỡ tin tức gì, cậu lắp bắp hỏi: "Vậy tớ thì sao? Bạn cùng bàn của tớ sẽ đổi thành ai?"

Lục Tư còn chưa trả lời, Lý Bất Ngôn bàn sau đã ném một tờ giấy lên đây, Tống Mộ Phương mở ra theo bản năng, trên đó có viết: "Tống Mộ Phương, đến lúc đó cậu sẽ ngồi cùng bàn với Cảnh Chiêu. Nhớ phải cẩn thận chút, đừng có chọc Cảnh Chiêu!"

Tống Mộ Phương ngớ ra, đột ngột ngẩng đầu nhìn Lục Tư: "Lát nữa Cảnh Chiêu sẽ trở thành bạn cùng bàn của tớ?"

Lục Tư gật đầu, khẳng định câu hỏi của Tống Mộ Phương.

Tống Mộ Phương ngu người thật, hơi hé miệng, hoàn toàn không biết nên nói gì, ngồi yên tại chỗ vài giây vẫn không phục hồi tinh thần. Đợi đến khi cậu hồi thần lại thì lập tức bật dậy khỏi ghế, vọt ra khỏi lớp nhanh như chớp, chạy về phía văn phòng của giáo viên chủ nhiệm Khương Vi.

Vừa chạy vừa không dám tin dò hỏi hệ thống 1111:[Hai mười một, trong cốt truyện nguyên tác, tôi và Cảnh Chiêu là bạn cùng bàn sao?]

[Tôi cũng không biếttt! ]Rõ ràng là hệ thống 1111 còn sốc hơn Tống Mộ Phương.

Mà lúc này Tống Mộ Phương cũng thở hồng hộc chạy vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm Khương Vi, cậu thở dốc mấy hơi, vịn tường hỏi "Thưa cô Khương, tại sao đột nhiên lại điều chỉnh Cảnh Chiêu thành bạn cùng bàn của em ạ?"

Khương Vi nở nụ cười hiền lành với cậu, cất lời: "Tống Mộ Phương, qua quá trình quan sát của cô dạo này đã phát hiện ra em rất quan tâm đến vấn đề học hành của bạn Cảnh Chiêu. Quan trọng nhất là, bạn Cảnh Chiêu cũng rất nghe lời em, khoảng thời gian này đã chịu nghiêm túc làm bài tập. Cô điều chỉnh Cảnh Chiêu thành bạn cùng bàn của em vì mong rằng về sau em có thể giúp đỡ bạn Cảnh Chiêu học, cô tin tưởng em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!