Chương 14: (Vô Đề)

Phía cuối lớp, rèm cửa sổ bị kéo kín mít, hơi tối tăm.

Cảnh Chiêu nằm tựa vào bàn, cơ thể run nhè nhẹ.

Anh đang nằm mơ, có lẽ vì những người gây rối trong quán cơm giữa trưa hôm nay, hoặc có lẽ vì bị thương, hiếm khi anh lại gặp ác mộng.

Trong mơ là khoảng thời gian khi mẹ vừa mới mất và Cảnh Chiêu trở thành trẻ mồ côi.

Bị mắng là đứa vô ơn, bị đá tới đá lui giữa những người họ hàng như một quả bóng cao su; bị bạn học trong trường chỉ trỏ, nói rằng tránh xa anh ra, đó là con trai của tội phạm giết người; bị thầy cô gọi đến văn phòng, trách mắng rằng không có lửa làm sao có khói, nếu em không sai thì sao các bạn lại không muốn làm bạn với em…

Dẫu cho hiện tại Cảnh Chiêu đã không còn quá để tâm đến những điều đó, nhưng đoạn quá khứ đen tối, không chút ánh sáng, đầy sự vô vọng kia hiện trong giấc mơ vẫn khiến anh toát một thân mồ hôi lạnh, như thể bị chìm trong nước, bị cảm giác ngạt thở bao trùm lấy.

Một giọng nói yếu ớt gọi tên anh bỗng vang lên bên tai, "Cảnh Chiêu, Cảnh Chiêu."

Giọng nói ấy nhẹ nhàng, mềm mại, khá quen tai. Những hình ảnh quá khứ lóe lên trong mơ tựa như đèn kéo quân như bị ấn nút tạm dừng.

Ngay sau đó, là tiếng rèm cửa bị kéo mở, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ rọi vào, dừng trên ngọn tóc, vành vai, cổ, thậm chí là toàn thân Cảnh Chiêu. Nơi góc lớp âm u, lạnh lẽo có ánh sáng và sự ấm áp, mà trong đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của Cảnh Chiêu cũng xuất hiện một luồng sáng, một thiếu niên với cánh môi hồng và ánh mắt dịu dàng, trong veo bước ra.

Ý thức từ từ trở lại, Cảnh Chiêu mở to mắt ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sáng ngời, trong trẻo trong giấc mộng.

Nhưng một giây sau, chủ nhân của chúng nhướng mày, làm vẻ mặt hung dữ, cậu chống tay lên ghế Cảnh Chiêu, trong giọng nói mang chút ý ghét bỏ: "Cảnh Chiêu, sao cậu cứ ngủ trong giờ học vậy?"

Sao Cảnh Chiêu cứ ngủ cả ngày vậy?

Sau khi hết tiết, Tống Mộ Phương đi thẳng đến chỗ Cảnh Chiêu, ai ngờ lại phát hiện anh lại đang ngủ khiến cậu nghĩ mãi không thông.

"Ừ." Cảnh Chiêu ừ một tiếng.

Nhìn gần thì hình như vết thương trên mặt Cảnh Chiêu còn nghiêm trọng hơn.

Ánh mắt Tống Mộ Phương lượn trên mấy vết bầm trên mặt Cảnh Chiêu, nhanh chóng dời đi: "Cậu cứ ngủ suốt! Có biết vậy là thiếu tôn trọng giáo viên lắm không!"

Cảnh Chiêu dời ánh mắt đang đối diện với Tống Mộ Phương đi, trả lời với giọng nói rất khẽ: "Đi học không có gì thú vị."

Sao đi học có thể không thú vị được? Đi học thú vị lắm đó!

Tống Mộ Phương vừa được đi học không bao lâu, ngập tràn hứng thú với việc này. Cậu vừa định mở miệng dùng phản ứng của những bạn khác để chứng minh với Cảnh Chiêu rằng đi học rất thú vị thì giây kế tiếp, vừa quay đầu thì thấy cả đám bạn học đang nằm ra bàn, tranh thủ vài phút giải lao giữa tiết để ngủ bù.

Tống Mộ Phương: "…"

Ok, đúng là tiết ban nãy khô khan thật. Tống Mộ Phương ngậm miệng, lại nhớ đến bản thân mỗi lần vào tiết lý là thấy đầu choáng muốn đi ngủ thì không dám chỉ trích Cảnh Chiêu đi học ngủ nữa.

"Không nói chuyện cậu ngủ trong giờ học nữa. Tớ đến đây là bởi vì tớ đã nghĩ xong cậu phải đền bù như thế nào rồi." Trong giọng nói của Tống Mộ Phương dấy lên chút tinh quái và hoạt bát.

"Đền bù như thế nào?" Cảnh Chiêu hơi nhướng mày lên.

Tống Mộ Phương khẽ ho khụ một tiếng, lấy một tờ ghi chú trong túi quần ra, vỗ lên bàn Cảnh Chiêu.

Tầm mắt của Cảnh Chiêu dời qua, ánh mắt ghim trên dòng chữ Tống Mộ Phương viết trên tờ giấy. Nét chữ tròn trịa, ngay hàng thẳng lối trên giấy, trông khỏe khoắn kháu khỉnh, khá đáng yêu.

"Mấy món trên giấy là danh sách tớ liệt kê ra, đa số là đồ ăn vặt, tớ muốn ăn nhưng giờ không muốn ra ngoài. Cậu đi mua giúp tớ đi, nhanh lên!" Tống Mộ Phương nói, lấy một tờ một trăm tệ từ trong túi ra, vỗ lên bàn Cảnh Chiêu thêm phát nữa.

Cảnh Chiêu nhìn vào mắt Tống Mộ Phương, không nói gì, cầm tờ giấy rồi ra khỏi lớp.

Ánh mắt Tống Mộ Phương quét khắp lớp học một vòng, phát hiện đa số mọi người đều đang ngủ, không có ai chú ý đến động tĩnh ở góc nên, thế là khẽ thở phào một hơi, ngồi hẳn lên ghế của Cảnh Chiêu.

Trong lúc đợi Cảnh Chiêu trở về, Tống Mộ Phương lật sách từ vựng trong tay, học không vào, tròng mắt xoay chuyển, bắt đầu lặng lẽ đánh giá bàn học của Cảnh Chiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!