Có vẻ như lời Lý Bất Ngôn nói đã khiến hệ thống 1111 hóa tự kỷ, nó không ngừng lải nhải trong đầu Tống Mộ Phương:[Sao có thể như vậy chứ? Sao có thể như vậy chứ?]
Phản ứng của Tống Mộ Phương với lời Lý Bất Ngôn nói không kích động như hệ thống 1111.
Thấy hình như hệ thống không có tâm trạng nói chuyện nên cũng không quấy rầy nó nữa. Thay vào đó, cậu lấy sách vở cho tiết sau từ trong hộc bàn ra để soạn bài.
Hết một tiết, đã đến giờ đi ăn trưa, Tống Mộ Phương quay đầu, vừa định kêu bọn Lục Tư và Lý Bất Ngôn đi ăn trưa thì thấy Lý Bất Ngôn nằm bò ra bàn với vẻ mặt hấp hối.
"Lý Bất Ngôn, cậu sao vậy?"
Lý Bất Ngôn không trả lời.
Bàn cùng bàn Lục Tư quay đầu lại nhìn, trả lời thay Lý Bất Ngôn: "Nó không sao đâu, đang bị đuối nước trong đại dương tri thức thôi à."
Tống Mộ Phương: "…"
Đợi khi Lý Bất Ngôn bình thường trở lại thì cả nhóm mới đi về phía căng tin, chuẩn bị ăn trưa.
Tống Mộ Phương chưa đi được vài bước thì hệ thống tự kỷ đã lâu chợt lên tiếng:[Ký chủ, tôi biết rồi!]
Hệ thống đột nhiên cất lời khiến Tống Mộ Phương hết hồn, toàn thân run rẩy một trận.
"Sao vậy?" Lục Tư quan tâm nhìn qua đây.
Tống Mộ Phương vội xua tay: "Tớ không sao, chỉ là tự dưng nghĩ đến một chuyện."
"Cậu nghĩ đến chuyện gì mà giật mình dữ vậy?" Lý Bất Ngôn tò mò hỏi.
Tống Mộ Phương nhìn vào mắt cậu ta, bịa ra một lý do: "Nghĩ vẫn chưa bài tập làm văn giáo viên giao hai ngày trước."
Lý Bất Ngôn nghe nói thế, cũng ôm cánh tay run một đợt: "Chuyện này đáng sợ thật đấy."
Dời sự chú ý của hai người đi xong, Tống Mộ Phương mới khều hệ thống:[Vừa nãy cậu đột nhiên lên tiếng làm tôi giật cả mình. Hai mười một, cậu biết cái gì cơ?]
Giọng nói phấn khích của hệ thống vang lên lần nữa:[Tôi biết không thể rập khuôn áp mấy cái tài liệu đó lên được. Tình huống của Cảnh Chiêu khác bọn họ, chúng ta phải hốt thuốc đúng bệnh, làm chuyện Cảnh Chiêu ghét mới có thể khiến Cảnh Chiêu ghét cậu được. Đây là điểm kiến thức quan trọng, cậu phải ghi nhớ đó.]
Tống Mộ Phương trả lời ừm ừm, lòng thầm niệm mấy chứ "Hốt thuốc đúng bệnh" mấy lần, lại hỏi:[Vậy tôi phải làm gì mới khiến Cảnh Chiêu ghét?]Tống Mộ Phương tò mò cầu được giải đáp.
[Trước tiên phải bắt đầu bắt việc việc tìm hiểu về con người Cảnh Chiêu!]
Tống Mộ Phương hỏi tiếp:[Tìm hiểu như thế nào?]
[Theo dõi Cảnh Chiêu, tìm hiểu xem Cảnh Chiêu làm gì sau khi rời khỏi trường!]
Tống Mộ Phương kinh ngạc:[Theo dõi, không hay lắm đâu?]
[Không sao, nếu muốn giáng cho Cảnh Chiêu một đòn trí mạng thì phải hiểu rõ Cảnh Chiêu trước. Với lại cậu là phản diện độc ác, chắc chắn nếu bị Cảnh Chiêu phát hiện cậu đang theo dõi cậu ta thì còn ghét cậu hơn. Đẹp cả đôi đường!]
Tống Mộ Phương nhỏ giọng cảm thán:[Nghe hợp lý phết.]
[Đương nhiên là hợp lý. Đấy là tôi học được trong lớp đào tạo đó, đảm bảo không sai.]
Tống Mộ Phương ca ngợi 1111 trong lòng, đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện rất quan trọng:[Hai mười một, chẳng lẽ hệ thống các cậu cũng không rành về thông tin của nam chính Cảnh Chiêu ư?]
Bảo sao lần trước khi cậu hỏi về mâu thuẫn giữa nguyên chủ Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu thì hai mười một cứ tỏ ra thần bí, không chịu trả lời, hóa ra là bởi vì hệ thống cũng không rõ lắm. Tống Mộ Phương sực nhận ra hình như mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời.
Hệ thống già mồm cãi láo:[Sao hả? Cậu chưa đọc qua nguyên tác thì được, mà không cho tôi làm mất cốt truyện thế giới này à?]
Tống Mộ Phương: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!