Tống Mộ Phương trợn tròn mắt.
Cậu khều khều hệ thống trong lòng:[Hai mười một, tôi nghe nhầm à? Cảnh Chiêu nói được ư?]
Dường như hệ thống cũng đang nghi ngờ ống nghe có trục trặc, một lúc lâu sau mới trả lời:[Không, cậu không nghe nhầm đâu.]
Sao có thể như vậy được?
Tống Mộ Phương cảm thấy ảo ma, nhìn chằm chằm mũi chân dưới sàn, chìm vào im lặng.
Nửa ngày sau, cậu nghe thấy giọng nói hơi khàn của Cảnh Chiêu vang lên lần nữa: "Cậu muốn tôi đền bù thế nào?"
Tống Mộ Phương ngây ra, ngẩng đầu lên, nhìn sườn mặt của Cảnh Chiêu: "Tớ vẫn chưa nghĩ ra, đợi tớ nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết, được chứ?"
"Được." Cảnh Chiêu cũng quay đầu qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tống Mộ Phương nhận ra hướng nhìn của Cảnh Chiêu dời xuống, gấp rút hạ chân, biện minh cho bản thân khi vành tai vẫn đang đỏ au: "Tớ chỉ nhón chân để duỗi người xíu thôi, bị phạt đứng chán quá."
Cảnh Chiêu ừ một tiếng, chuyển tầm mắt về mấy hình vẽ bậy trên hành lang lần nữa.
Tống Mộ Phương cũng vội dời mắt đi, không dám nhìn Cảnh Chiêu.
Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào mũi giày trên sàn nhà, chắc là ảo giác nhỉ, có cảm giác như vừa trông thấy Cảnh Chiêu khẽ cười.
Tống Mộ Phương đang yên lặng thất thần thì hệ thống đã im lặng nãy giờ xuất hiện.
[Ký chủ, sau khi suy luận về chuyện vừa mới xảy ra, cuối cùng tôi đã biết tại sao Cảnh Chiêu lại đồng ý sẽ đền bù cho cậu.]
[Tại sao tại sao?]Tống Mộ Phương hỏi dồn, cậu cũng rất để tâm đến chuyện đó.
Hệ thống nói chắc như đinh đóng cột:[Cậu vẫn chưa đủ ác!]
[Còn chưa đủ ác ư? Nhưng tôi đã thấy mình xấu xa lắm rồi.]Tống Mộ Phương lúng ta lúng túng mở miệng, không tưởng tượng được sự tàn ác theo lời hệ thống nói ra sao.
[Có xấu xa, nhưng sự độc ác hiện tại của cậu đa số đều chỉ là khua môi múa mép, vẫn chưa động tay. Tóm lại, cậu còn rất nhiều tiềm năng phát triển.]
Tống Mộ Phương lập tức khiêm tốn học hỏi:[Vậy tôi nên làm thế nào đây?]
Hệ thống 1111 trình chiếu một đống sách bên trong óc của Tống Mộ Phương:[Đây là tài liệu tôi sưu tầm được, cậu có thể tham khảo xem thử nhân vật phụ độc ác trong mấy quyển đó làm như thế nào.]
Tống Mộ Phương gật đầu ừm, ừm, nhấn mở một quyển trong số đó.
Tống Mộ Phương lật nhanh đến đoạn phản diện phụ độc ác lên sàn đã được hệ thống đánh dấu.
[Sau bữa tối, Hạ Tình Thiên đụng mặt người phụ nữ được Dục Tân dẫn về.
Người phụ nữ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, bước đến trước mặt Hạ Tình Thiên tuyên bố chủ quyền: "Người Dục Tân yêu hiện tại chỉ có tôi."
Hạ Tình Thiên lắc đầu, vu. ốt ve phần bụng hơi nhô lên, Dục Tân từng có bao nhiêu người phụ nữ nhưng người duy nhất ở lại bên người hắn đến cuối cùng vẫn chỉ có cô. Huống hồ, bây giờ cô còn đang mang thai con của Dục Tân.
Người phụ nữ nhìn thấy vẻ mặt không buồn tranh giành của Hạ Tình Thiên, lòng trở nên sốt sắng, giơ tay đẩy cô một phát.
Hạ Tình Thiên hét lên thảm thiết: Á, con tôi!]
Tống Mộ Phương khép quyển sách thứ nhất trong đầu lại.
[Hai mười một, tình tiết này khó quá. Cảnh Chiêu là con trai, không thể nào mang thai được, với lại tôi mà đẩy cậu ấy thì chưa biết cuối cùng hai mới là người té đâu.]
[Quyển tiếp theo, xem quyển tiếp theo đi.]1111 mò ra đống tài liệu này một cách gấp gáp, còn chưa nhìn nội dung trong đó ghi gì, hễ thấy từ khóa liên quan đến phản diện phụ là đánh dấu ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!