Chương 10: (Vô Đề)

Luyện mắt xong, Lý Bất Ngôn vỗ vai Tống Mộ Phương, khi cậu quay đầu lại thì hỏi: "Tống Mộ Phương, đi vệ sinh không?"

Tống Mộ Phương cũng buồn tiểu nên gật đầu, đứng dậy đi vệ sinh với Lý Bất Ngôn.

Sau khi đến nhà vệ sinh, Tống Mộ Phương giải quyết vấn đề si. nh lý xong trước nên ra ngoài trước, đừng bên ngoài đợi Lý Bất Ngôn.

Sàn bên ngoài nhà vệ sinh được lát gạch kích thước 25cmx25cm. Không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với Lý Bất Ngôn mà Tống Mộ Phương đợi hai ba phút vẫn không thấy người ra, nhưng cậu cũng không muốn vào trong tìm người lắm.

Phát chán vì chờ đợi, thế là cậu bắt đầu chơi với sàn nhà, giẫm lên những viên gạch sao cho không giẫm phải đường tráng men giữa chúng.

Đương lúc đang hứng khởi giẫm thì có người gọi tên cậu, Tống Mộ Phương ngẩng đầu lên nhìn với đôi mắt cười cong cong, phát hiện nam chính Cảnh Chiêu đang đứng trước mặt cậu.

[Hai mười một, lần này là lỗi của cậu nhỉ, Cảnh Chiêu đến trước mặt tôi rồi mà cũng không nhắc!]Tống Mộ Phương khiển trách 1111 trong lòng, hệ thống chột dạ nên không dám nói gì.

Tống Mộ Phương thầm xem thường hệ thống hai giây, cùng lúc đó đanh mặt: "Kêu tớ làm gì?"

"Bịch kẹo ban sáng, là có ý gì?" Cảnh Chiêu mở miệng hỏi.

"À, cậu nói kẹo ban sáng à," Tống Mộ Phương kéo dài giọng: "Là anh họ của tớ cho cậu! Không phải tớ cho! Cậu thích nhận thì nhận! Nhưng nếu cậu dám vứt thì coi chừng tớ đánh cậu!"

Tống Mộ Phương múa may hai cái nắm đấm nhỏ, làm vẻ mặt uy hiếp, Tống Mộ Phương không quên thiết lập phản diện phụ độc ác của mình dù chỉ một giây.

Cậu cho rằng mình rất dữ dằn, nhưng trong mắt người ngoài thì lại giống như một chú mèo con đáng yêu đang giả vờ hung dữ, quơ quào móng vuốt hù họa nhưng chẳng có chút đe dọa nào, ngược lại khiến người ta còn muốn giơ tay xoa đầu cậu.

Cảnh Chiêu nhướng mày, vừa định nói, một giọng nói ồn ào đã truyền ra từ trong nhà vệ sinh: "Tống Mộ Phương, tự dưng tôi mắc đi nặng nên phải ở ngồi trong đó thêm một lúc, cậu đợi lâu không?"

Lý Bất Ngôn bước ra khỏi nhà vệ sinh, duỗi tay vòng qua cổ tống Mộ Phương, còn Cảnh Chiêu đứng cách cậu hai ba mét thì bị cậu ta lơ hoàn toàn.

"Không." Tống Mộ Phương ngửi thấy cái mùi khó nói từ trên người Lý Bất Ngôn, giơ tay quạt trước mũi, giơ một ngón tay chọt bàn tay đang vòng qua vai mình: "Mùi lắm, cậu tránh xa tớ ra xíu."

Trước khi rời đi cùng Lý Bất Ngôn, Tống Mộ Phương lại ngoái đầu, quơ nắm đấm với Cảnh Chiêu, làm khẩu hình: Không được vứt!

Trên đường về lớp, khi đi ngang qua siêu thị nhỏ trong trường, ánh mắt của Lý Bất Ngôn dạo chơi vào trong, chần chừ một chốc, gọi Tống Mộ Phương lại: "Tống Mộ Phương, cậu đợi một lát, tôi vào siêu thị mua đồ."

"À, được." Tống Mộ Phương đáp lời, cũng đi theo Lý Bất Ngôn, sẵn tiện muốn coi Lý Bất Ngôn tính mua cái gì.

Thấy Lý Bất Ngôn lấy một hộp sữa tươi nguyên chất từ trong tủ lạnh ra, Tống Mộ Phương thốt lên, tò mò hỏi: "Lý Bất Ngôn, cậu mua sữa bò chi vậy?"

Vốn dĩ Lý Bất Ngôn không muốn trả lời câu hỏi này.

Song, khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt đen láy tò mò của Tống Mộ Phương thì lại vô thức cất lời: "Tôi đang yêu thầm một bạn nữ. Hôm qua loáng thoáng nghe được từ chỗ bạn cậu ấy, bảo là cậu ấy có yêu cầu với chiều cao của bạn trai."

"Tối thiểu không được lùn hơn 180cm, tôi còn một khúc nữa mới chạm đến đó. Nghe nói uống sữa có thể cao lên nên dạo này đang cố gắng chơi bóng rổ và uống sữa bò, muốn thử xem có thể cao tới 180cm không."

Khi nói đến đoạn sau, biểu cảm trên mặt Lý Bất Ngôn trở nên u sầu rõ rệt.

Tống Mộ Phương nghe xong, vỗ bả vai Lý Bất Ngôn, cổ vũ cậu ta: "Cố lên, cậu làm được mà."

"Ừ, mong là vậy." Hai người tiếp tục đi về phía trước, giọng Lý Bất Ngôn vẫn rầu rĩ như cũ: "Bây giờ cô gái nào cũng đòi tối thiểu 180cm, khó khăn quá, được bao nhiêu đứa con trai hơn 180cm chứ? Bộ con trai dưới 180cm không xứng có một mối tình ngọt ngào ư?"

Nụ cười trên mặt Tống Mộ Phương từ từ cứng lại.

Cậu cúi đầu, con ngươi trong veo đảo qua đảo lại giữa bả vai của mình và Lý Bất Ngôn, so sánh độ cao giữa cả hai.

Vừa biết Lý Bất Ngôn không cao đến 180cm và có thể suy được cậu còn thấp hơn Lý Bất Ngôn một chút.

Tóm lại…

Tống Mộ Phương dừng bước, vỗ vai Lý Bất Ngôn, giọng điệu trầm trọng: "Cậu đợi một lát, tớ cũng đi mua đồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!