"Có một con ác quỷ bảo tôi nhất định phải trừng phạt bọn nó..."
"Tạ Diệu" ngồi trên hàng ghế bị cáo, miêu tả cho thẩm phán những ảo giác xuất hiện trong đầu anh ta. Anh ta cứ khăng khăng là do ác quỷ ép buộc mình phải phạm tội, anh ta không thể nào khống chế được bản thân mình.
Bác sĩ chuyên khoa Tâm thần đã đưa ra báo cáo cụ thể, anh ta mắc phải chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Sau khi ngồi nghe thẩm án hết mấy tiếng, Cận Chu cũng đã đại khái đoán được kết quả phán quyết cuối cùng
- Cái tên cuồng giết người này sẽ không thể bị phán tử hình.
Trương Thuỵ ngồi đằng sau vỗ vỗ vai Cận Chu, chồm qua nhỏ giọng nói: "Tao quyết định là sẽ trao lại giải Oscar diễn viên xuất sắc nhất lại cho anh ta."
Vụ án giết người hàng loạt gây chấn động này cũng thu hút không ít người đến dự thính, trong đó còn có rất nhiều gương mặt Cận Chu quen biết.
La Tuyết Tình ngồi bên trái nghe Trương Thuỵ nói thế, cô xoay đầu qua nhìn Cận Chu, cau mày hỏi: "Anh ta giả vờ bị bệnh tâm thần thì có thể thoát khỏi vòng vây pháp luật sao?"
Trong tất cả những người đến dự thính chỉ có La Tuyết Tình là có tư cách yêu cầu phán tử hình nhất, vì cô cũng suýt chút nữa đã biến thành vong hồn trong tay anh ta rồi.
"Chắc cũng không phải hoàn toàn là giả vờ đâu." Cận Chu đè thấp giọng nói: "Anh ta thật sự bị bệnh đấy."
Bác sĩ chuyên khoa Tâm thần cũng không dễ gạt như vậy, nếu như ai cũng có thể dựa vào cách giả vờ bệnh tâm thần này để thoát tội, vậy thì chẳng phải chế độ pháp luật hiện nay đã sớm đảo loạn rồi sao?
"Ý là chỉ cần bị bệnh thì muốn làm gì thì làm à." La Tuyết Tình gõ mấy chữ này vào laptop.
"Sự tồn tại của pháp luật cho đến bây giờ chưa từng là để trừng phạt người xấu." Nhớ lại cái đêm ở trong bệnh viện đó: "Tạ Diệu" đã từng nói câu này với Cận Chu. Anh ta nói sự tồn tại của pháp luật là để bảo vệ cho người xấu, thật ra cũng không phải như thế.
Mục đích của pháp luật từ trước đến giờ đều là để duy trì sự công bằng, nhưng bản thân nó cũng không có cách nào để giải quyết nan đề "may mắn" hay "bất hạnh" này.
"Nhưng bản thân may mắn và bất hạnh vốn đã có liên quan đến vấn đề công bằng." La Tuyết Tình tiếp tục vừa gõ bản thảo, vừa lơ đãng trò chuyện với Cận Chu.
Bàn tay đang nắm trong tay bỗng dưng nhéo cậu một cái, Cận Chu quay đầu qua nhìn người bên phải mình. Lúc này đôi mắt sau cặp kính gọng vàng kia đang tỏ vẻ bất mãn tựa như muốn nhắc nhở cậu là phải giữ trật tự.
Thẩm phán dù gì cũng không giống như công dân bình thường, không chịu nổi có tiếng ồn ào nói chuyện riêng trong toà. Nếu mà đổi thành trên giường thì Cận Chu chắc chắn sẽ không nghe lời ngài thẩm phán nhà mình đâu. Nhưng bây giờ đang ở trong toà án nghiêm chỉnh thế này, cậu đành đưa tay lên làm động tác kéo khoá, ngoan ngoãn im lặng lại.
Phán quyết đã có, phạt tù chung thân, được giam giữ ở nhà giam phía Nam. Bên cơ quan kiểm sát chắc là sẽ yêu cầu kháng cáo nhưng chắc chắn là không có khả năng phán tội tử hình được.
Uông Hoà Thái bên kia thì không được may mắn như vậy.
Trong vụ án mưu sát Dương Thời Dữ, vì giết người chưa thành lại cộng thêm có công tố giác những người khác, ông ta cũng không phải nhận án phạt quá nặng. Nhưng sau khi Nguỵ Kiệt và Triệu Sảnh đồng ý khai ra, mười mấy vụ án mạng được phát hiện đều do ông ta đứng sau sai khiến. Cuối cùng ông ta cũng bị phán tội tử hình lập tức thi hành.
Tuy là quá trình thi hành án tử hình cũng tốn không ít thời gian nhưng kết quả này chắc chắn không thể thay đổi được nữa, Cận Chu và Dương Thời Dữ cuối cùng cũng có thể buông bỏ tảng đá đặt nặng trong lòng xuống, không còn thù hận gì nữa.
Nghe xong hai phiên tòa phán quyết, trước khi rời khỏi thành phố này Cận Chu lại đi một chuyến qua nhà giam phía Nam.
Vụ án giết người mười bảy năm trước đã đúng là do Lưu Vĩnh Xương gây ra. Bên phía cảnh sát đã tìm được một số chi tiết bị bỏ sót năm đó, ngoài ra còn triển khai chiến thuật đánh thẳng vào tâm lý dẫn dụ Lưu Vĩnh Xương nhận tội. Nhưng vì vụ án đã trôi qua quá lâu rồi nên bên phía toà án vẫn còn chưa thể đủ điều kiện phán Lưu Vĩnh Xương tội cố ý giết người, cuối cùng đã quyết định phán tội tử hình hoãn thi hành hai năm.
Tội tử hình bị hoãn đã phần đều sẽ chuyển thành tù chung thân, tù chung thân lại được chuyển thành có thời hạn, nếu như biểu hiện tốt thì có khi chỉ cần ngồi tù khoảng mười hai năm là sẽ được tại ngoại. Những trường hợp như thế này ở nhà giam phía Nam cũng không ít.
"Nhóc Chu, là anh có lỗi với chú."
Lưu Vĩnh Xương uể oải ngồi sau lớp kính cường lực, chỉ mới không gặp có một năm đây thôi mà tóc hắn đã bạc trắng hết, dường như đã già đi mười mấy tuổi.
"Chị Lưu vẫn khoẻ chứ?" Cận Chu hỏi.
Cũng không phải là thật lòng quan tâm gì, chỉ là hỏi thăm theo thói quan mà thôi. Với Lưu Vĩnh Xương thì Cận Chu cũng không cảm thấy oán hận gì, chỉ có bùi ngùi, cảm khái trong lòng là nhiều mà thôi.
"Ly hôn rồi, chắc là vẫn khoẻ."
"Vậy à." Cận Chu gật gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Lưu Vĩnh Xương cũng không phải là loại người tội ác tày trời, không thể dung thứ gì, tuy là hắn có một mặt đen tối nhưng bên cạnh đó cũng có một mặt tương phản. Khoảng thời gian dài sắp tới đây hắn sẽ phải chôn thân trong nhà tù này, quả thật không cần phải bắt Lưu Thiến thủ tiết vì hắn làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!