Chương 50: Nằm Mơ Đi

Ra khỏi tiệm sửa xe rồi, Cận Chu vô thức sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình... Không phải là sờ đứa con kia của cậu đâu, chỉ là đang đói bụng thật thôi.

"Anh ăn cơm chưa?" Cận Chu hỏi cha đứa nhỏ.

"Chưa." Dương Thời Dữ đáp.

Hai người đi đến tiệm bán bún thịt dê mà Cận Chu thích ăn nhất kia.

Một bát bún thịt dê thơm phức nhanh chóng được đưa lên, Cận Chu thêm vào trong nước dùng mình mấy lá bạc hà, một thìa dưa chua, rồi đổi tô bún trước mặt mình với tô của Dương Thời Dữ: "Thử đi."

Trên bàn vẫn còn bày ra nhiều món ăn kèm khác nhưng Cận Chu chỉ cho thêm lá bạc hà và dưa chua vào, đây là công thức ăn hoàn hảo nhất mà cậu nghĩ ra.

Dương Thời Dữ cũng không động đũa ngay, anh gỡ cặp kính gọng vàng xuống để bên cạnh.

Trong cái tiệm nhỏ nhoi này cũng không tính là sạch sẽ lắm, Cận Chu sợ mắt kính anh sẽ dính phải dầu mỡ nên rút một tờ khăn giấy ra phủ lên trên.

"Cũng không tệ lắm." Dương Thời Dữ ăn thử một miếng, không mặn không nhạt đưa ra đánh giá.

Cận Chu biết tính tình Dương Thời Dữ hướng nội, cũng không mong anh sẽ có thể bày tỏ được độ ngon của món bún này.

Cậu thoải mái ăn một miếng lớn, nói với Dương Thời Dữ: "Nói đi, sao lại đến tìm em."

Có câu không có chuyện gì thì sẽ không cất công đến tìm, Cận Chu không tin Dương Thời Dữ rảnh rỗi như vậy, giữa trưa nắng nóng mà đi qua đi ăn trưa cùng cậu.

Dương Thời Dữ vẫn thản nhiên tiếp tục gắp thêm một gắp bún, mắt nhìn xuống bát nói: "Nhớ em đó."

Nếu như không có mấy câu trước của Cận Chu thì ai không biết còn tưởng là Dương Thời Dữ đang bảo nhớ bát bún này chứ không phải nhớ cậu.

Nhưng Cận Chu lại hiểu được ý của Dương Thời Dữ.

Dương Thời Dữ đang bảo nhớ cậu thật.

Khó khăn lắm cái hũ nút này mới chịu nói ra một câu dễ nghe thế này, nhưng Cận Chu lại trực tiếp phá hỏng bầu không khí luôn: "Em không tin đâu, anh qua đây để xem video chứ gì?"

Cận Chu suốt ngày đi đây đi đó không hề có lịch cố định, có lúc thì ở nhà, có lúc thì ở tiệm sửa xe, có lúc thì đi xuống mấy quầy tạp hoá dưới lầu, tám chuyện với mấy ông cụ, bà cụ ở đó.

Hôm nay cậu cũng không báo cho Dương Thời Dữ biết cậu đang ở tiệm sửa xe, người này sao có thể trùng hợp tìm đến như thế được?

Chỉ sợ tìm cậu là giả vờ thôi, tìm Tôn Nghĩa mới là thật.

Anh vừa là thẩm phán lại còn vừa là anh rể, hơn nữa cái video đó vốn dĩ là anh và Cận Chu cùng mang ra ngoài, vì vậy Tôn Nghĩa không có lí do gì để không cho anh xem được.

"Đúng." Dương Thời Dữ ngược lại cũng rất thoải mái, thản nhiên thừa nhận.

Trong lòng Cận Chu thật ra vẫn còn có một chút xíu mong đợi, kết quả lại nghe thấy câu trả lời thẳng thắn thế này. Cậu đúng thật là hết cách với Dương Thời Dữ luôn.

Cậu ủ rũ chọt chọt mấy sợi bún trong bát: "Uổng công em còn đang định sinh con cho anh đấy, anh nằm mơ đi."

Dương Thời Dữ nâng mắt lên, nhìn Cận Chu nói: "Nhưng mà anh cũng có nhớ em."

Không tin, Cận Chu kiên quyết không thèm tin.

"Hơn nữa vốn dĩ anh cũng đang muốn đến tìm em." Dương Thời Dữ thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục nhìn xuống bát.

"Tìm em?" Cận Chu tò mò ngẩng đầu lên: "Xem video hả?"

"Không phải." Dương Thời Dữ đáp: "Chiều này anh sẽ mở toà thẩm lý vụ án cưỡng gian kia."

Nói đến đây anh dừng lại một chút, nhìn về phía Cận Chu hỏi: "Em có muốn đến dự thính không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!