Chương 32: (Vô Đề)

Cuối cùng thì vấn đề nguyên tắc trong nhà kia vẫn chưa thể đàm phán xong.

Đến tối, Cận Chu không thể nào tự tắm nên chỉ đành để Dương Thời Dữ giúp cậu.

Cả người cậu chỉ mặc một cái boxer, ngoan ngoãn ngồi trên nắp bồn cầu, để cho Dương Thời Dữ giúp cậu lau người bằng nước ấm.

Từ tai xuống đến chân, chỗ nào cũng được Dương Thời Dữ lau thật cẩn thận, không bỏ qua bất cứ một góc nào.

Rõ ràng ánh mắt của anh chỉ giống như đang rửa chén vậy thôi, hoàn toàn xem Cận Chu giống như một món đồ nào đó mà lau. Nhưng không hiểu sao Cận Chu lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, mỗi lần tiếp xúc da thịt với nhau đều giống như Dương Thời Dữ đang v. e vãn cậu.

"Anh có chắc là..." Cận Chu vẫn chưa chịu chết tâm hỏi: "Không muốn tự ngồi lên nhún sao?"

Dương Thời Dữ bình tĩnh liếc Cận Chu một cái, đột nhiên tay hơi dùng sức, lau mạnh lên hai điểm hồng hồng nhô ra trước ngực Cận Chu.

"Này, anh cố ý phải không?" Cận Chu lập tức đưa tay lên chắn trước ngực, che hai nú. m vú mình lại.

Dương Thời Dữ mà còn lau thêm cái nữa thì chỗ nào đó sẽ cươ. ng cứng lên mất.

"Không muốn bị lột da..." Dương Thời Dữ lại vắt khăn một cái: "Thì câm miệng cho anh."

Trong nhà chỉ có mỗi một cái giường, dù vẫn chưa đàm phán được nguyên tắc trong nhà thì cũng không ảnh hưởng đến việc hai người ngủ cùng nhau.

Dương Thời Dữ vẫn quay mặt về phía cửa sổ, để lại một bóng lưng to lớn cho Cận Chu.

Nếu như là bình thường thì Cận Chu đã sớm quấn lên người anh như một con bạch tuộc rồi, nhưng hôm nay trạng thái cơ thể không cho phép nên cậu chỉ có thể nằm thẳng đơ trên giường, nhìn trần nhà trên đầu, cứ cảm thấy hai chân mình không kẹp cái gì đó thì không thoải mái được.

"Ê, Dương Thời Dữ." Cận Chu không nhịn được dùng cùi chỏ chọc chọc vào lưng của Dương Thời Dữ: "Anh đừng có mãi xoay đầu lại với em chứ."

Dương Thời Dữ không phản ứng gì, ngay cả nhịp thở cũng không hề thay đổi.

"Ngủ rồi hả?" Cận Chu lại nghiêng đầu qua nhìn thử, trong lòng bỗng dưng nảy ra một chủ ý xấu: "Nếu như anh đã ngủ rồi thì--"

Nói đến đây, cậu thò tay qua kéo lưng quần của Dương Thời Dữ ra, chìa bốn ngón tay vào trong: "Thì trinh tiết của anh khó mà bảo toàn được rồi."

Đầu ngón tay vừa mới chạm được đến làn da căng mịn kia thì đã bị Dương Thời Dữ bắt lấy cái móng chó của cậu.

Dương Thời Dữ xoay người qua nằm ngửa, liếc Cận Chu một cái rồi lạnh giọng hỏi: "Em lại ngứa đòn rồi đúng không?"

"Nói chuyện xíu đi." Cận Chu nhịn đau nhích người qua bên cạnh Dương Thời Dữ để đầu vai hai người sát rạt vào nhau: "Em không ngủ được."

Dương Thời Dữ không trả lời, chắc là lười mở miệng, nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngửa không nhúc nhích, như là đang ngầm chấp nhận đề nghị của Cận Chu.

"Anh có từng phán vụ án nào liên quan đến chiếm đoạt phi pháp chưa?" Cận Chu hỏi.

"Chiếm đoạt phi pháp?" Dương Thời Dữ chắc là không ngờ Cận Chu sẽ nói đến vấn đề liên quan đến chuyên ngành thế này: "Chưa từng, tội này phải tự mình tố giác, rất hiếm khi gặp."

Cái gọi là tự mình tố giác, tức là không tố giác thì không quan tâm, chỉ cần người bị hại không nhắc đến thì bên cơ quan tư pháp cũng sẽ không quan tâm đến.

Nhưng ngược lại, nếu cả hai cùng cấu kết phạm tội thì cho dù người bị hại có tha thứ cho bị cáo hay không bên cơ quan kiểm soát vẫn sẽ đưa ra tội danh cho bị cáo.

"Nếu như bây giờ em ra toà yêu cầu tố tụng..." Cận Chu hỏi: "Thì có thể xin được lệnh khám xét không?"

Lần này thì Dương Thời Dữ không trả lời lại ngay mà nghiêng đầu qua, nhìn Cận Chu hỏi: "Có người chiếm đoạt đồ của em à?"

"Không phải em, mà là bạn em." Cận Chu nói: "Một cái đồng hồ trị giá bốn mươi mấy vạn."

"Em phải phân tích trước đây rốt cuộc là chiếm đoạt hay là trộm cắp." Dương Thời Dữ nói: "Nếu như là trộm cắp thì bên phía cơ quan xã hội sẽ tham gia vào."

"Không phải trộm cắp." Cận Chu ngược lại còn mong đây là trộm cắp, ít nhất cũng có thể để bên phía cảnh sát lập án được: "Là do bạn em tự mình đưa đồng hồ cho người ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!