Chương 19: (Vô Đề)

Mẹ nó, cả đời này chưa từng hối hận đến như vậy.

Trong gian phòng ồn ào náo nhiệt, đám anh em đang đùa giỡn ầm ĩ với nhau, chỉ có mỗi Cận Chu đang ngẩn người.

Lúc Dương Thời Dữ nhào đến lẽ ra cậu phải chủ động hôn lên mới đúng, gặm cho nát môi anh ta luôn xem anh có dám nói cậu nhát gan nữa không.

Cận Chu giận dữ đặt ly rượu trong tay xuống bàn, doạ cho cậu trai xinh đẹp ngồi cạnh hoảng hốt một phen: "Anh Cận sao thế?"

"Không có gì đâu cưng." Cận Chu ôm eo của cậu trai lại, không thèm nghĩ đến Dương Thời Dữ nữa, tiếp tục tán gẫu với Lưu Vĩnh Xương.

Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Lưu Vĩnh Xương cũng dừng nói.

Tuy là lúc nãy Cận Chu ngẩn người nhưng vẫn nghe hắn nói gì, tiếp lời nói: "Thế nên cái gã anh Oai này đang ngồi tù rồi à?"

"Gã từng phạm rất nhiều tội, khi nào được ra cũng chưa biết nữa." Lưu Vĩnh Xương gẩy gẩy tàn thuốc: "Gã có dính dáng tới vụ án của cha mẹ chú à?"

Nếu như anh Oai kia chính là tay sai của Uông Hoà Thái thì mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.

Vì muốn sớm nhận được tiền bồi thường của khu đất giải toả nên Uông Hoà Thái đã quyết định tiễn luôn chủ doanh nghiệp kia đi, anh Oai phụ trách nhận tiền làm việc, đầu tiên là kiếm người đánh chết chủ doanh nghiệp kia, sau đó chắc là do cha của Cận Chu

- Cận Vĩ đã đều tra đến trên đầu Uông Hoà Thái nên gã lại tìm một Vương Đại Vinh để tông chết Cận Vĩ.

"Đám người đó không dễ đụng vào đâu." Lưu Vĩnh Xương dập tắt điếu thuốc trên tay, vẻ mặt có hơi lo lắng cho cậu.

Đến cả Lưu Vĩnh Xương cũng đã nói đây không phải là người dễ đụng vào thì chắc chắn thật sự là không dễ đụng vào.

Mấy tên côn đồ nhỏ nhoi bình thường so với dân xã hội đen chân chính thì đúng là một vực một trời, tuy Cận Chu quen không ít đám bạn ăn chơi lêu lổng nhưng không có đứa nào thật sự dám giết người phóng hỏa, chỉ là thỉnh thoảng gây sự đánh nhau vài trận mà thôi, trước mặt cảnh sát thì đứa nào đứa nấy cũng ngoan như cún.

"Lúc anh còn đang tẩy trắng chuyển sang làm kinh doanh thì đám người của anh Oai còn đang đi thu phí bảo kê khắp nơi." Lưu Vĩnh Xương nói: "Mấy năm gần đây cũng đang tăng cường bắt hết đám xã hội đen rồi, cũng không nghe thấy tin gì của bọn nó, chắc là trốn đi hết rồi."

"Vậy sao?" Cận Chu cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.

Chẳng trách Dương Thời Dữ điều tra suốt bao nhiêu năm cũng không có tiến triển gì, muốn lôi được đám người này ra đúng thật là không dễ.

"Tên Uông Hoà Thái kia trước đây cũng từng là dân xã hội đen à?" Cận Chu lại hỏi.

"Chưa nghe nói bao giờ." Lưu Vĩnh Xương lắc đầu: "Chắc là trên tay ông ta cũng chẳng sạch sẽ gì, nếu không thì cũng không thể trèo lên được tới vị trí đó."

"Chưa biết là có sạch hay không," Cận Chu nhìn ly rượu trên tay mình: "Nhưng chắc chắn là rất cẩn thận."

"Mọi người đang nói đến ông chủ của cao ốc Hoà Thái ấy ạ?" Cục cưng trong lòng Cận Chu bỗng chen vào nói: "Ông ta xuất thân từ chỗ tụi em đấy, em nghe nói ổng với đám anh em của ổng hợp tác làm ăn, sau đó mâu thuẫn gì đó mà đám anh em của ổng chết hết rồi."

"Chết thế nào?" Cận Chu khó hiểu hỏi.

"Không rõ nữa." Cậu trai lắc đầu: "Hình như đều là tai nạn hết, nghe mấy người ở chỗ tụi em bảo, ai mà ngáng đường ông ta đều sẽ gặp tai nạn rồi chết ngoài ý muốn."

"Chuyện này em cũng từng nghe nói qua." Em gái xinh đẹp tiếp rượu cho Lưu Vĩnh Xương cũng nói thêm vào: "Người ta nói ông ta mệnh cứng, những người có mâu thuẫn với ông ta đều sẽ chết bất đắc kỳ tử."

Bình thường Cận Chu cũng không thích hóng hớt mấy chuyện linh tinh thế này, tất nhiên cũng không rõ mấy lời đồn về Uông Hoà Thái kia.

Nhưng nếu những chuyện này đều là thật thì Cận Chu sẽ không thèm tin cái cách nói "chết bất đắc kì tử" với "mệnh cứng" gì đó đâu. Chỉ có thể có một khả năng thôi, đó là cái tên Uông Hoà Thái này là một nhân vật thuộc kiểu ai cản đường mình thì cứ giết phắt đi là được.

"Không nói chuyện này nữa." Lưu Vĩnh Xương lại cầm ly rượu lên, nói với Cận Chu: "Chú có biết gần đây có người đang thăm dò tin tức của chú không?"

"Thăm dò em á?" Cận Chu chả hiểu sao, cầm ly rượu lên cụng với Lưu Vĩnh Xương: "Thăm dò chuyện gì của em cơ?"

"Thăm dò lịch sử tình trường của chú đấy." Lưu Vĩnh Xương cười nói: "Hình như là một cậu trai trẻ đẹp, trông có vẻ như là muốn theo đuổi chú."

"Anh Cận của chúng ta không dễ theo đuổi thế đâu." Cục cưng trong lòng Cận Chu lập tức ôm lấy cổ cậu: "Nếu mà anh Cận muốn yêu đương thì em phải là người đầu tiên báo danh mới được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!