Chương 16: (Vô Đề)

Cận Chu lại đóng cửa lại, thử nhập mật khẩu lại lần nữa, ngày thi cấp ba hằng năm, đúng thật là không nhập sai.

Lúc cậu phát hiện Dương Thời Dữ âm thầm điều tra vụ tai nạn giao thông, Cận Chu đã cho là Dương Thời Dữ ít nhiều gì vẫn còn một chút lương tâm, không sống quá chó như trong tưởng tượng của cậu.

Ai ngờ thì ra Dương Thời Dữ vẫn luôn để chuyện này trong lòng, còn đổi mật khẩu cửa nhà thành ngày đó, giống như tự nhắc nhở mình đừng quên vậy.

Một tia suy đoán không có căn cứ chợt loé lên trong đầu Cận Chu, có lẽ cậu chỉ cần đẩy cánh cửa này ra là sẽ sáng tỏ mọi chuyện thôi, nhưng cậu lại không làm vậy.

Tuy suốt ngày cậu khiêu chiến giới hạn của Dương Thời Dữ, nhưng trong tận đáy lòng cậu cũng không mong thầy Tiểu Dương của cậu giận thật đâu.

"Mình đúng là học sinh ngoan thật mà."

Cận Chu tự giễu cười một cái, móc bao thuốc lá trong túi quần ra định hút một điếu giết thời gian.

Đúng lúc này, Dương Thời Dữ chợt xuất hiện ngay khúc cua cầu thang, hai người không chút phòng bị nhìn thấy nhau, đều không hẹn mà cùng ngây người ra tại chỗ.

Cận Chu vẫn đang một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm bật lửa, thấy mắt Dương Thời Dữ liếc đến hai tay cậu thì lập tức tự giác nhét thuốc lại vào trong hộp thuốc ngay.

Dương Thời Dữ hình như cũng không bất ngờ lắm về sự xuất hiện của Cận Chu, rũ mắt xuống đi lên lầu: "Cậu lại đến đây làm gì?"

"Tìm anh đó." Cận Chu nhét hai tay vào trong túi quần, hếch hếch cằm chỉ về phía cửa nhà: "Vào trong rồi nói nhé?"

Hiển nhiên Dương Thời Dữ biết rõ Cận Chu sẽ không dễ gì mà chịu đi, anh không phản ứng gì đi đến trước cửa, nhập mật khẩu rồi mở cửa ra.

Đôi dép tối qua vẫn còn đặt ngay đó, Cận Chu tự nhiên đi qua thay dép rồi mở tủ lạnh tự lấy một chai nước suối ra: "Anh giấu Vương Đại Vinh ở đâu rồi?"

Dương Thời Dữ bên kia vẫn còn đang nới lỏng cà vạt ra, nghe thấy thế thì động tác anh dừng lại một chút rồi mới lạnh nhạt nói: "Tôi không giấu."

Đồng phục công sở toàn là một kiểu chung, nhìn chán phèo chả thời trang tí nào, người khác mặc thì trông như mấy chú cán bộ, còn đến Dương Thời Dữ mặc lên thì không hiểu sao lại mang theo chút cảm giác cấm dục.

"Thế ý anh là Vương Đại Vinh tự mọc cánh mà bay hả?" Cận Chu không để ý lắm trả lời, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ coi tại sao lại có cảm giác cấm dục thế này, nghĩ kĩ lại thì chắc là do đeo cặp kính gọng vàng kia đấy.

Cậu quyết định thu hồi lại lời mình trước kia mình nói Dương Thời Dữ đeo kính không đẹp.

"Tôi nói rồi, tôi không giấu." Dương Thời Dữ vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, nhưng lần này anh lại đóng cửa phòng ngủ lại.

Đúng là đồ lạnh lùng.

Cận Chu lẩm bẩm trong lòng, còn đang muốn ngắm dáng vẻ của Dương Thời Dữ lúc cởi áo sơ mi, thế mà rốt cuộc chỉ có thể nhìn cánh cửa gỗ trống trơn kia.

"Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?" Cận Chu đi đến bên cửa, nửa người dựa vào trên cửa, nói với Dương Thời Dữ trong phòng: "Nếu không thì tôi báo cảnh sát đến điều tra thử xem sao nhé, để coi rốt cuộc ai là người đưa Vương Đại Vinh đi mất nhé?"

Từ đầu đến giờ Cận Chu chưa từng tiết lộ hành động của Dương Thời Dữ với bên phía cảnh sát, một là vì không muốn kéo thêm rắc rối cho Dương Thời Dữ, hai là vì cậu cảm thấy đây là bí mật giữa hai người.

Nhưng Dương Thời Dữ cứ luôn lén cậu hành động riêng lẻ, thế thì cậu cũng không ngại cho Dương Thời Dữ thêm một chút áp lực đâu.

"Là bạn gái của Vương Đại Vinh."

Cửa phòng chợt mở ra khiến Cận Chu không kịp đứng vững, cả người ngã nhào về phía trước, may mà có Dương Thời Dữ kịp thời giữ hông cậu lại.

"Lúc tôi đi về, thấy có một người phụ nữ đến dẫn Vương Đại Vinh đi." Đỡ Cận Chu đứng vững rồi Dương Thời Dữ mới rút tay về: "Chắc là cô ta cũng ở trong sòng bạc, chỉ là chúng ta không để ý đến thôi."

"Thật hả?" Cận Chu đứng thẳng lại, nghi ngờ hỏi.

Dương Thời Dữ đã thay một bộ đồ ở nhà, tăng thêm một chút cảm giác của người chồng đảm đang việc nhà, nhìn xong Cận Chu không hiểu sao tự nhiên cảm thấy... hơi đói.

"Nếu không tin cậu có thể đi xem camera giám sát của quán bar, chắc là có ghi lại được." Dương Thời Dữ nói xong đi ra phòng khách, quay người lại nhìn Cận Chu: "Cậu còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không?"

Ý của Dương Thời Dữ rất rõ ràng, không còn gì muốn hỏi nữa thì đi được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!