Chương 15: (Vô Đề)

Chủ đề đổi quá nhanh khiến Dương Thời Dữ ngây người ra một lúc rồi mới vuốt nhẹ hàng chân mày đang nhăn lại, nhàn nhạt hỏi ngược: "Nhà của cậu không ngăn nắp sao?"

Nếu như là hồi chín năm trước thì phòng của Cận Chu đúng thật là không hề ngăn nắp chút nào.

Quần áo và tất vứt tứ tung khắp trên giường, mô hình và tập sách để lộn xộn thành một đống, bàn học có khi bừa bộn đến mức không có chỗ trống nào để ngồi học luôn, toàn là do Dương Thời Dữ dọn dẹp giúp Cận Chu.

Mỗi lần Dương Thời Dữ giúp Cận Chu dọn phòng, cậu sẽ lười biếng nằm ì ra trên giường, nhìn Dương Thời Dữ nói: "Thầy Tiểu Dương này, anh đảm đang ghê ấy."

Dương Thời Dữ mỗi lần như thế sẽ bảo Cận Chu là: "Em phải tự học cách dọn dẹp đi."

Mấy năm đầu mới tự sống một mình, trong nhà của Cận Chu lộn xộn như một cái chuồng heo vậy, quần áo có khi để cả tuần cũng không thèm giặt.

Nhưng trong cuộc sống có rất nhiều chuyện thay đổi từ lúc nào mà ngay cả bản thân mình cũng không rõ, bỗng dưng không còn thích chơi game nữa, bỗng dưng chăm học hơn, bỗng dưng học được cách tự dọn dẹp phòng, bỗng dưng trưởng thành hơn.

Cận Chu năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, sống một mình chín năm, khả năng tự làm việc nhà đỉnh khỏi phải bàn, trừ hút thuốc, nhậu nhẹt ra thì không có thói quen xấu nào.

"Nhà của tôi rất ngăn nắp nhé." Cận Chu đáp, "Không tin thì anh cứ qua nhìn thử đi."

Dương Thời Dữ rõ ràng là không tin: "Thế chăn của cậu đã gấp chưa?"

Ựa, chịu, đúng là một nhát xuyên tim luôn.

Chăn là cái thứ duy nhất mà Cận Chu không bao giờ gấp, hôm nào mà ngủ ngon ấy thì sẽ thuận tay kéo lại mấy phát cho ngay, còn mà ngủ không ngon thì càng miễn bàn đến việc gấp chăn.

Tối qua cậu đã trằn trọc vì Dương Thời Dữ cả đêm nên hôm nay cái chăn đó đang trong trạng thái lộn xộn thành một đống.

"Gấp rồi nhé." Cận Chu nói dối không chớp mắt: "Sao nào, anh muốn qua ngủ lại hả?"

Dương Thời Dữ liếc đồng hồ trên tường một cái, đứng dậy đi về phía cửa: "Cậu đi được rồi đó."

Nước còn chưa uống được hai ngụm đã bị đuổi khỏi nhà, Cận Chu ngược lại cũng không ăn vạ mà đứng dậy đi theo sau Dương Thời Dữ, chẳng qua vừa mới đi đến trước cửa thì cậu bỗng dưng đi nhanh về phía trước, ôm chầm lấy eo của Dương Thời Dữ từ phía sau..... Mới nãy vừa bị khăn tắm chơi cho một vố đau quá nên bây giờ câu phải nghĩ cách an ủi con tim tổn thương của mình mới được..... Thôi được rồi, không nhảm nữa, cậu vừa mới bước vào cửa là đã bắt đầu nhăm nhe cái eo của Dương Thời Dữ rồi.

"Thầy Tiểu Dương ơi," Cận Chu nghiêng nghiêng đầu, cắn cắn dây chống trượt sau tai của Dương Thời Dữ, nhẹ giọng nói: "Tối nay ngủ chung với em đi."

Lưng của Dương Thời Dữ cứng đờ tại chỗ, bị dê một cú lớn thế này mà không phản ứng lại chút nào.

Từ góc độ của Cận Chu có thể thấy Dương Thời Dữ đang ngạc nhiên trừng to mắt nhìn về phía trước, cặp mi dài khẽ rung động sau lớp kính mắt.

Thật ra câu này cũng không phải do Cận Chu não nhảy số thốt ra được đâu, dù sao thì cậu cũng chưa từng nói câu này với mấy cục cưng của mình mà.

Vẫn là vào mùa xuân của năm lớp mười hai đó, Dương Thời Dữ ở lại nhà của Cận Chu ăn cơm tất niên, bố mẹ Cận Chu giữ anh lại ngủ qua đêm, Cận Chu cũng kéo áo anh rồi nói: "Thầy Tiểu Dương ơi, tối nay ngủ chung với em đi."

Cũng trong cái đêm đó, trong tiếng pháo hoa chào đón năm mới đến, Cận Chu lần đầu tiên cảm nhận được sự rung động khác thường với Dương Thời Dữ.

Cũng cùng một câu nói đó nhưng không còn ngây thơ thoải mái như khi đó nữa mà lại tăng thêm một chút sắ. c tình.

Cằm của Cận Chu lại cọ cọ lên trước một chút, mùi sữa tắm thơm ngát như một chất xúc tác nào đó, thôi thúc cậu cả gan làm ra những chuyện mà năm đó cậu đã không dám làm.

Xốc vạt áo thun của anh lên, lòng bàn tay chạm được cơ bụng ấm áp kia, bắp thịt của Dương Thời Dữ căng cứng lại trong chốc lát. Dương Thời Dữ lập tức hơi nghiêng cằm qua.

Đôi mắt mới vừa tràn ngập sự kinh ngạc giờ đây đã bắt đầu nổi lên một chút sát khí, lạnh lùng nhìn xuyên qua cặp kính màu vàng kia. Dương Thời Dữ không hổ là thẩm phán công chính nghiêm minh, tất cả những hành vi thấp kém thế này đúng là không vừa mắt anh thật.

Cận Chu đã sớm chuẩn bị tâm lý xong rồi, nhân lúc Dương Thời Dữ còn chưa phát rồ lên thì cậu nhanh chóng phủi mông chuồn đi mất, chỉ để lại một bóng lưng trông có vẻ ngầu: "Ngủ ngon nha ngài thẩm phán Dương."

Đêm nay Cận Chu ngủ ngon chưa từng thấy, hôm sau rời giường thật hiếm hoi mà gấp cái chăn của mình lại thật gọn gàng.

Lúc cậu đến tiệm sửa xe thì đã gần trưa rồi, Tiểu Vũ còn đang bận làm việc, trông có vẻ vui lắm, còn đang ngâm nga hát gì đó.

Cận Chu thấy hơi lạ lạ: "Có gì vui hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!