Cận Chu không thích người khác chạm vào đầu của mình.
Có lẽ là do tôn nghiêm của đàn ông, lúc nào cậu cũng cảm thấy để người khác chạm vào đầu mình là một chuyện rất mất mặt.
Nếu như có bạn học nào làm vậy với Cận Chu, cậu chắc chắn sẽ trả ngược y như vậy, dù cho có đuổi theo người đó từ trong phòng xuống tới sân trường thì cậu cũng nhất quyết phải trả thù lại mới chịu thôi.
Nhưng khi Dương Thời Dữ lần đầu tiên chạm vào đầu cậu, cậu lại ngây ra nhìn tài liệu đang cầm trong tay, ngay cả hai tai của mình đỏ ửng lên từ lúc nào cũng không để ý.
Lúc đó chắc là khoảng học kì hai năm lớp mười một, Cận Chu giải được một đề toán rất khó, Dương Thời Dữ thuận tay xoa xoa đầu cậu, coi như là khen cậu giỏi.
Sau này xoa đầu đã trở thành một thói quen, kết hợp với "Nghe lời" tạo thành một tổ hợp, chỉ cần Cận Chu không nghịch ngợm, nghe lời Dương Thời Dữ chăm chỉ học hành thì Dương Thời Dữ sẽ theo thói quen xoa đầu cậu.
Không ai biết được, Cận Chu chỉ dành riêng cho Dương Thời Dữ cái đặc quyền này, ngay cả bố mẹ cậu đụng vào đầu cậu cậu cũng không vui nữa là.
Phơi cái mũ lưỡi trai đen kia ngoài ban công, Cận Chu gõ gõ lên vành mũ, uể oải nói với nó: "Rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì vậy?"
Rõ ràng là đã nghiêm túc nói bản thân mình có áy náy, còn sợ Cận Chu mắc mưa nên đội mũ lên cho cậu. Thế mà khi Cận Chu truy hỏi về vụ án của bố cậu năm đó thì lại nín thinh không hó hé câu nào.
Mũ lưỡi trai kẹp trên dây phơi quần áo khẽ lắc lư vài cái rồi chầm chậm dừng lại, Cận Chu lại chọc chọc nó, khó chịu nói: "Mày nói coi, sao mày lại không biết thuật đọc suy nghĩ của người khác vậy chứ?"
Nếu như cái mũ này có dị năng đó thì tốt rồi.
Mỗi lần đội lên đầu Dương Thời Dữ thì sẽ ghi lại hết những suy nghĩ của anh, đợi đến khi Cận Chu đội lên thì tự động truyền vào đầu cậu.
Thế thì đỡ biết bao nhiêu là việc.
Mũ lưỡi trai ướt sũng lại lắc lư vài cái như là đang tỏ vẻ nó rất là vô tội mà.
Cận Chu không hiểu sao lại buồn bực vô cớ, cậu giận dỗi vỗ mạnh lên vành nón một cái, cái mũ đáng thương lạnh lẽo quay vài vòng liền trên dây phơi quần áo.
Lúc Cận Chu đến tiệm sửa xe, trong tiệm vẫn vắng vẻ như xưa.
Tiểu Vũ cũng đang không có gì làm, đang ngồi sau quầy vò đầu bứt tai nhìn điện thoại, ngay cả Cận Chu đến rồi cũng không để ý đến.
"Đang xem gì đấy?" Cận Chu lấy chân móc một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ.
"Anh Cận." Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, mặt đầy đau khổ nói; "Em có thể xin anh tư vấn cho em một chuyện được không?"
"Nói đi." Cận Chu đó giờ vẫn luôn là một người anh quan tâm đến các anh em của mình, bất kì câu hỏi nào dù là liên quan đến cuộc sống hằng ngay hay là công việc cậu đều có thể góp ý được vài câu.
Cậu nghe thấy Tiểu Vũ bảo hai từ "tư vấn" này thì đã đoán chừng chắc là Tiểu Vũ đang gặp rắc rối gì đó, cần tư vấn về mặt pháp luật. Ai ngờ câu hỏi tiếp theo của Tiểu Vũ lại bay xa khỏi phạm vi hiểu biết của cậu.
"Anh đã từng yêu đương chưa ạ?" Tiểu Vũ dùng ánh mắt vô cùng kính trọng nhìn Cận Chu, trông hệt như một cậu học sinh ham học vậy.
Cận Chu đơ người ra trong nháy mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Tất nhiên là rồi."
"Thế anh nói thử xem, làm sao mới hiểu được bạn gái mình đang nghĩ gì nhỉ?" Tiểu Vũ nói đến đây hình như chợt nhớ ra xu hướng tính dục của Cận Chu, sửa lời lại: "Là kiểu làm sao thể hiểu được suy nghĩ thật sự của người yêu mình ấy."
Cận Chu thầm nghĩ, anh cũng có biết đéo đâu, anh mà biết được thì anh cần gì phải dằn vặt cả đêm như thế?
Chẳng qua ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh trả lời: "Em quen bạn gái được bao lâu rồi?"
Những lúc không biết trả lời thế nào thì đầu tiên là phải nói khùng nói điên một hồi rồi đánh trống lảng luôn là được.
"Cũng được một khoảng thời gian rồi ấy, được bạn em giới thiệu cho." Tiểu Vũ thành thật trả lời: "Ở cùng nhau thì cũng được, chỉ là bình thường em vẫn luôn không hiểu được sao cô ấy lại giận."
"Ví dụ coi?" Cận Chu vờ như mình là một bậc thầy trong chốn tình trường, nhìn có vẻ như là đang giúp Tiểu Vũ đả thông tư tưởng nhưng trên thực tế cậu cũng không có tí kinh nghiệm nào, chỉ là nói đại vậy thôi.
"Ví dụ như tối qua em mải chơi game nên không kịp trả lời tin nhắn của cô ấy, em cảm thấy hình như là cô ấy giận em rồi nhưng cô ấy lại nói với em là không hề giận." Tiểu Vũ đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!