Khung cảnh trong chốc lát hỗn loạn cực kì, tiếng gào thét ầm khắp cả gian phòng, những người đến đánh bạc không rõ sự tình đều ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
Đám anh em của Cận Chu còn kích động hơn cậu, chỉ là bắt một gã Vương Đại Vinh thôi mà cả đám kéo bè kéo lũ như đang diễn phim HongKong thập niên chín mươi vậy.
Vương Đại Vinh căn bản không có cơ hội chạy trốn nào, đừng nói đến việc chạy trốn, gã còn chưa kịp phản ứng gì đã bị mười anh đô con vây quanh, doạ tới ôm hai gối run rẩy ngồi dưới đất, cả quá trình đều ngây ra chả hiểu chuyện gì.
Quá trình bắt người chỉ diễn ra vỏn vẹn trong một phút ngắn ngủi.
Nhiệm vụ thu thập tàn cuộc được giao cho Hổ Tử, nhiều người lắm miệng nên không tiện nói chuyện, Cận Chu bèn đưa Vương Đại Vinh ra con hẻm nhỏ sau quán bar.
Con hẻm nhỏ này cách đường lớn khá xa, đèn đường âm u, rất ít người qua lại. Khác hoàn toàn với đường phố tấp nập, trong con hẻm hẻo lánh này thậm chí đá văng một cục đá thôi cũng có thể nghe được tiếng vọng lại.
"Không, không, mấy người là ai vậy?"
Giọng của Vương Đại Vinh phá tan sự yên tĩnh của con hẻm nhỏ, lúc này đã là hơn mười một giờ đêm, ngoài trời đang có mưa lất phất, gió đêm thổi qua con hẻm nhỏ vắng vẻ mang theo một chút lạnh lẽo của mùa thu.
"Biết vì sao tôi tìm ông không?" Cận Chu cũng không cần phải khách sáo tự giới thiệu làm gì, cậu trói hai tay của Vương Đại Vinh lên một cây cột, dây thừng siết chặt vào trong da thịt khiến Vương Đai Vinh đau đến gào mồm lên.
"Tôi cũng đâu có nợ tiền ai đâu, mấy người rốt cuộc là ai?" Vương Đại Vinh giật giật cổ tay muốn tránh thoát, Cận Chu thấy thế không nói nhiều tát cho gã một bạt tai.
Một tát này Cận Chu gần như dùng hết sức lực, tát cho đầu của Vương Đại Vinh đâm sầm vào đường ống rỉ sét trên tường.
Dương Thời Dữ lập tức bắt cánh tay của Cận Chu lại, kéo cậu về phía mình, thấp giọng nói: "Đừng kích động."
Trước kia mỗi lần dẫn đám anh em ra ngoài đòi nợ, Cận Chu luôn là người ngăn cản mọi người động thủ. Nhưng đối mặt với Vương Đại Vinh cậu thật sự rất khó bình tĩnh được. Nếu như không phải có Dương Thời Dữ ở đây thì sợ là cậu đã sớm đánh cho gã nửa sống nửa chết rồi.
"Tôi tự có tính toán riêng." Cận Chu rút tay của mình về, Dương Thời Dữ dường như có một khí chất khiến người khác bình tĩnh lại, ít nhất cũng giúp cậu đè nén lại xúc động bạo lực của mình.
"Mấy người là do anh Oai phái tới sao?" Vương Đại Vinh bị tát đến ngơ ra, chưa đợi Cận Chu hỏi đã tự chủ động khai ra một cái tên.
"Anh Oai là ai?" Cận Chu nhíu mày hỏi.
"Không phải anh Oai vậy thì mấy người là ai?" Vương Đại Vinh nhìn nhìn Cận Chu rồi lại nhìn Dương Thời Dữ, dường như là không nghĩ ra nổi nguyên do, chỉ đành thăm dò: "Mấy người không lẽ là bắt nhầm người rồi đó chứ?"
"Mày có hoá thành tro tao cũng nhận ra được." Cận Chu nắm cổ áo của Vương Đại Vinh, đè gã lên tường, rồi mới cho gã một chút gợi ý: "Tại sao hai người trước mày lại chạy trốn?"
Vương Đại Vinh rốt cuộc cũng hiểu được tại sao mình lại bị bắt, gã nuốt một ngụm nước ngọt, nhìn hai người rồi nói: "Mấy người không phải là cảnh sát đó chứ? Tôi nói cho mấy người biết, lạm dụng tư hình là phạm pháp đó!"
Cận Chu sắp bị gã chọc tức tới bật cười, một luật sư, một thẩm phán đang ở đây, vậy mà tên tội phạm này lại muốn giảng về luật cho hai người họ nghe?
"Không cần mày phải nói." Cận Chu lại tát cho Vương Đại Vinh thêm một phát nữa: "Lúc mày trong tù đã nói mày bị người ta sai khiến, ai đã sai khiến mày?"
"Tôi không hề nói vậy." Vương Đại Vinh đáp lại rất nhanh, giống như đã từng luyện tập qua vô số lần vậy: "Cái thằng chó đó nói bậy thôi, nếu như tôi thật sự bị người khác sai khiến thì tôi nói cho nó biết làm gì?"
Cận Chu tất nhiên không thèm tin gã, nếu đó chỉ là một câu nói đùa thì Vương Đại Vinh cần gì phải trốn đông trốn tây? Tại sao nhà gã lại có cảnh sát tìm đến làm gì?
"Mày nghĩ chỉ cần phủ nhận là xong chuyện à?" Cận Chu lạnh mặt giơ nắm đấm lên, giống như chuẩn bị tẩn cho Vương Đại Vinh một trận, nhưng đúng lúc này Dương Thời Dữ lại kéo tay cậu, ngăn hành động đánh người của cậu lại. Cùng lúc đó Vương Đại Vinh bỗng trợn tròn mắt lắp bắp thốt lên: "Cậu... cậu chính là con trai của người nhà đó."
Cận Chu và Vương Đại Vinh từng gặp nhau trên toà, khi đó cậu đã mười tám tuổi nên gương mặt cũng đã sớm dậy thì xong, Vương Đại Vinh nhận ra cậu cũng không có gì lạ.
"Tôi thật sự không bị ai sai khiến hết." Vương Đại Vinh lập tức đổi giọng cầu xin: "Lúc trong tù tôi sợ bị người khác bắt nạt nên mới bịa chuyện nói tôi cố ý làm vậy để người khác không dám đụng tới tôi thôi."
Nếu như là chín năm trước thì chắc có lẽ là Cận Chu sẽ tin lời Vương Đại Vinh nói đấy, nhưng bây giờ thì cậu chỉ cười lạnh một tiếng, hỏi: "Mày muốn người khác không đụng tới mày thì cứ nói thẳng là mày cố ý giết người đi, cần gì phải bịa chuyện có người sai khiến mày, không lẽ cố ý giết người còn chưa đủ ác à?"
Cận Chu nhanh chóng tìm được lỗ hổng trong lời của Vương Đại Vinh.
Muốn người khác không đụng tới mình thì cứ nói thẳng là mình cố ý giết người là được, cần gì phải vòng vo nói mình bị người khác sai khiến giết người?
Vương Đại Vinh lập tức hoảng hốt, chắc là chỉ mới bịa chuyện được đến đây còn chưa nghĩ nên viện cớ gì tiếp theo mới được. Gã giật giật môi, khăng khăng nói: "Thật sự không có ai sai khiến tôi, chuyện gì cũng phải có chứng cứ mới nói được chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!