Chương 9: Cùng cậu

Lý Khôn đang căng thẳng chiến đấu ác liệt trong game thì bị Phương Nghiên Duy kéo trở lại hiện thực.

Đầu óc cậu ta phát ngốc, càng nghĩ càng cảm thấy Phương Nghiên Duy, học sinh mới chuyển đến này thật là thâm sâu khó đoán.

Chiêu tắt máy tính này quá hiểm lại còn thâm độc nữa.

Không cho chơi game thì thôi đi, nhưng còn ấn đầu cậu ta xuống bàn phím để cậu ta trải nghiệm rõ ràng cái gì gọi là

"lăn mặt lên bàn phím".

Mấy đứa đàn em đang cùng chiến đấu hăng say với Lý Khôn thấy đại ca bị bắt nạt, lập tức xắn tay áo đứng dậy giơ nắm đấm lên. Một người trong số đó liếc mắt thấy Lộ Chấp đứng nhìn lạnh lùng bên cạnh.

"Chết tiệt, là Lộ Chấp kìa!"

Tiếng bước chân hoảng loạn vang lên,

"Chạy mau! Hội học sinh đến bắt tụi mình chơi net rồi, chắc chắn thầy cô cũng ở phía sau."

Phương Nghiên Duy:?

Này có phải là dấu hiệu của việc không uống thuốc không?

Một nhóm học sinh vội vàng vơ lấy áo khoác đồng phục rồi bỏ chạy tán loạn, quên sạch sự tồn tại của Lý Khôn.

Phương Nghiên Duy thả cổ áo của Lý Khôn ra, nhìn Lộ Chấp đang bày ra vẻ mặt lạnh tanh.

Cậu giác ngộ ra rồi.

Người này đang mượn tay cậu để thâm nhập vào cái quán net đen này, rồi một mẻ hốt gọn đây mà.

Chả trách Lộ Chấp lại đi cùng cậu vào đây.

Vậy tên mọt sách này chắc xong việc thì rút lui thôi.

Cậu giơ tay phải, nắm lấy cổ tay trái xoay nhẹ một chút, liếc nhìn Lý Khôn: Cút đi.

Sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cậu cũng tìm được nút khởi động máy, đăng nhập vào game, tham gia vào đội của Lâm Dữ Tống cùng mọi người.

"Phương Đát Kỷ, cậu chậm chết đi được."

Trong tai nghe vang lên giọng của Lâm Dữ Tống,

"Nhân lúc mẹ tao không có ở nhà chơi lẹ lẹ đi."

"Đừng có gọi lung tung." Phương Nghiên Duy tham gia vào kênh chat của đội,

"Mày không biết tìm được một cái máy tính khó thế nào đâu."

"Ở Lộ Dữ mày sống ổn không? Có bạn mới chưa?" Lâm Dữ Tống hỏi.

Tạm được. Trong đầu Phương Nghiên Duy hiện lên gương mặt lạnh như băng của Lộ Chấp,

"Quen được một tượng băng lớn."

Lâm Dữ Tống:?

Vì đang ở nhờ nhà người khác không tiện về muộn nên Phương Nghiên Duy đoán giờ đã đến lúc tan lớp tự học buổi tối liền thoát game, nói tạm biệt với mấy người bạn.

Cậu cột áo khoác đồng phục vào thắt lưng, xách cặp sách đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!