Hà Tuế Tuế hẳn là đã bị dọa cho sững sờ.
Phương Nghiên Duy đeo túi đàn trên lưng, từ chối lời mời chụp ảnh chung của vài người, mãi đến khi cậu ngồi trên xe của Lộ Chấp, Hà Tuế Tuế mới chậm rãi nhắn tin trả lời:
[Tuế Tuế Bình An]: Cậu với anh Lộ, có phải là cái ý mà tôi đang nghĩ không?
[Kim cương A]: Đúng.
[Tuế Tuế Bình An]:???
[Tuế Tuế Bình An]: Trời ạ, hai người bắt đầu từ bao giờ vậy? Gần đây à?
[Kim cương A]: Từ lúc cậu còn gọi tôi là người Miêu Cương cơ.
Trong ký túc xá một trường đại học, Hà Tuế Tuế cảm thấy tối sầm mặt mũi, cậu ta vội vã mở chai nước đá trên bàn để cứu mạng.
Bạn cùng phòng bật cười: "Cậu xem TV mà cũng xem ra biểu hiện bị ám thế à?"
[Tuế Tuế Bình An]: Vậy là từ năm lớp 11? Sao mà sớm thế?
[Tuế Tuế Bình An]: Nghĩ lại thì đúng là anh Lộ đối với cậu đúng là không giống bình thường. Hồi đó tôi đúng là mù thật.
[Tuế Tuế Bình An]: Khoan đã anh Phương này, lúc cậu đột ngột chuyển trường là vì...
[Tuế Tuế Bình An]: Bị phụ huynh phản đối à?
[Kim cương A]: Gần như vậy.
[Tuế Tuế Bình An]: Hồi đó lão Trần bảo là cậu chuyển đi để tập trung học hành ở nước ngoài. Tôi đã không tin rồi, anh Phương của tôi học dở như vậy, chắc chắn không vì học hành mà chuyển đi được. Lý do đó đúng là sỉ nhục anh Phương tôi.
[Kim cương A]: Cậu bây giờ mới là đang sỉ nhục tôi đấy!
[Tuế Tuế Bình An]: He he.
[Tuế Tuế Bình An]: Mấy ngày nữa về đảo Lộ đi.
[Tuế Tuế Bình An]: Dạo này trời đẹp lắm.
[Kim cương A]: OK.
"Đang nhắn với ai vậy?" Phía trước có một chiếc xe chắn ngang lối ra khỏi hầm đậu xe, Lộ Chấp bấm còi.
"Hà Tuế Tuế." Phương Nghiên Duy vứt điện thoại sang một bên, cậu khép hờ hai mắt, thoải mái tựa vào ghế da màu nâu, "Cậu ấy vừa biết chuyện của chúng ta."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 10, thầy Trần, thầy ấy đúng là người rất kín tiếng. Ở độ tuổi đó, cách xử lý của thầy thực ra là một kiểu bảo vệ.
Sau khi cậu ra nước ngoài học tiếng, thầy Trần còn thường xuyên gửi cho cậu một hai bộ bài tập tiếng Anh vào nửa đêm, nói là sẽ hữu ích cho cậu.
Để cảm ơn thầy, tuần trước Phương Nghiên Duy còn nhờ người gửi tặng thầy hơn mười cân nấm rừng tươi sống.
Có lẽ nấm ngon quá nên thầy phải giấu ăn một mình, cả tuần nay không thấy đăng bài nào trên mạng xã hội.
"Chuyện của bọn mình có được tính là tình yêu bí mật không?" cậu hỏi.
"Tính." Lộ Chấp đáp.
Vừa qua mười giờ tối, khu trung tâm thành phố vẫn rất nhộn nhịp, rất nhiều gia đình nhỏ nhân dịp lễ tụ tập ăn uống, sau bữa tối lại kéo nhau ra quảng trường chụp ảnh bên những cảnh trí được dựng trước trung tâm thương mại.
Rất lâu trước đây khi còn nhỏ, Qúy Tinh thường bế cậu lên cao để Phương Gia Di chụp ảnh cho cậu với mặt trăng bằng chiếc điện thoại đời cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!