"Chọn?
"Phương Nghiên Duy ngơ ngác nhìn thứ trong tay Lộ Chấp. Chọn cái gì? Sau khi nhận ra đó là gì, mặt cậu đỏ bừng. Cậu đóng sầm cửa lại không nói một lời, mặc vào bộ đồ ngủ nửa ướt còn vương dưới đất rồi đi ra ngoài. Chiếc hộp đầy thứ bối rối đó vẫn còn đặt cạnh cửa phòng ngủ của Lộ Chấp. Cậu lục lọi trong chiếc hộp, rồi cầm điện thoại lên bàn gọi đến nhà cô."Phương Phương đó hả?" Dì ở đầu dây bên kia nói, "Dì vừa định tìm con đây, ba con gửi hai kiện hàng đến bưu điện cùng một lúc lại dán nhầm mã đơn rồi, quần áo của con gửi nhầm sang đây cả rồi."
Phương Nghiên Duy: "..."
Cậu trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: "Dì ơi, chó của con bên đó vẫn ổn chứ ạ?"
"Rất tốt, ăn được, ị cũng nhiều, ngủ còn ngáy nữa." Dì nói, "Dì nghe ba con nói con đi học ở Lộ Dữ xa nhà, nhớ chăm sóc bản thân nhé."
Cậu nghe vài lời thăm hỏi rồi mới cúp máy.
Lộ Chấp đứng phía sau cậu đứng cách đó không xa lắng nghe cuộc trò chuyện qua điện thoại của cậu.
Cửa sổ phòng ngủ mở, gió biển cuối tháng ba thổi vào, quần áo ướt dính vào lưng và eo, cảm giác hơi lành lạnh.
Suốt cả ngày cậu và Lộ Chấp có qua có lại nhưng cậu không nhận được lợi lộc gì tốt, bị phạt viết bản kiểm điểm và trừ 9 điểm đánh giá hạnh kiểm.
Cậu cũng không cảm thấy mình thua thiệt.
Nhưng lúc này, khi đứng trong phòng của Lộ Chấp, dưới ánh sáng chói lòa cảm nhận ánh mắt lạnh lùng từ phía sau.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy mình thất bại thảm hại.
Lộ Chấp đứng dưới một ngọn đèn, giữa vô vàn ánh sáng từ khắp các ngôi nhà xung quanh, còn cậu thì chẳng có nổi một mái nhà cho riêng mình.
"Đi đâu đấy?"
Giọng nói của Lộ Chấp vang lên từ phía sau.
"Xuống dưới tìm một cái cây." Giọng cậu đầy uể oải, "Treo mình lên cho khô."
"Quay lại đây." Lộ Chấp nói.
"Sao thế học sinh giỏi?" Cậu bước lên một bước, vẻ mặt mang theo chút ác ý, "Thấy tôi thế này vui lắm à? Giờ mà tôi đập cho cậu một trận chắc cũng chẳng ai biết nhỉ?"
Một chiếc áo phông trắng chỉnh tề bay đến rơi xuống đầu cậu.
"Mặc của tôi.
"Phương Nghiên Duy ngẩn người. Vừa rồi cậu còn nghĩ ra cả trăm câu để khiêu khích Lộ Chấp, nhưng giờ chỉ có thể gỡ áo khỏi đầu, xung quanh chóp mũi là mùi trầm hương nhè nhẹ, cậu lạnh lùng đáp:"Ờ.
"Khi Phương Nghiên Duy thay xong đồ, Lộ Chấp đã ngồi ngay ngắn trước bàn lật một cuốn sách dày. Cậu kéo ghế đến ngồi gần, thấy Lộ Chấp chẳng có phản ứng gì lại dịch đến gần hơn. Cậu liếc qua nhìn một cái, không hiểu gì, lại ngồi đó tạo ra chút tiếng động. Lộ Chấp không để ý chuyện bên ngoài, ngồi vững vàng như đang nhập định, thỉnh thoảng chỉ chạm nhẹ vào chuỗi hạt gỗ trên cổ tay."Đồ mọt sách."
Phương Nghiên Duy ghé sát lại, "Tôi phát hiện ra cậu cũng không quá đáng ghét như tôi nghĩ."
Lộ Chấp đưa tay đẩy đầu cậu ra: "Cản trở tôi làm bài."
"Cậu...
"Cậu định ghé lại gần nhưng Lộ Chấp liền lấy từ ngăn kéo ra mấy cục tẩy mới, xé bao bì, xếp từng cục tẩy thành hàng như tạo ra một đường ranh giới giữa hai người. Phương Nghiên Duy:"..."
Cậu thấy nhàm chán liền cầm cuốn vở ghi tên "Lộ Chấp
", lật đến giữa xé một trang giấy. Lộ Chấp dừng bút, liếc mắt nhìn qua, thấy cậu đang nằm bò trên bàn, động tay viết một cái tiêu đề— Kiểm điểm: Tại sao tôi lại muốn quyến rũ Lộ Chấp. Tư thế và thái độ không mấy nghiêm túc, nhưng chữ viết lại rất thanh tú và đẹp đẽ. Phương Nghiên Duy viết xong tiêu đề, bỗng thấy buồn ngủ mà thiếp đi, trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy có ai đó đang đẩy vai mình."Lại lộn xộn nữa mẹ nó tôi chặt đầu cậu đó."
Cậu ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt lạnh lùng bình thản.
"Đi ngủ." Lộ Chấp nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!